Ô Đạt trông thấy thiếu nữ kia nở nụ cười xinh đẹp với anh ta, mặt mày ẩn tình, lập tức cảm giác cả người mình đều bay lên.
Anh ta phát hiện anh ta thật sự bay lên, dường như thoáng cái bay lên giữa không trung, sau đó lập tức rơi xuống, anh ta nghe thấy tất cả mọi người xung quanh thốt lên một tràng, sau đó anh ta ngã phịch trêи mặt đất, nhưng lại không cảm giác được đau đớn.
Trong phạm vi thị lực của anh ta, có một người đang nằm trêи mặt đất, người này mặc một bộ áo choàng lụa lông vịt màu xanh, chân mang một đôi ủng ngắn bằng da thú có thêu vân văn, anh ta cảm thấy bộ đồ này hết sức quen thuộc một cách khó hiểu.
Không biết qua bao lâu, Ô Đạt nhớ tới, nó giống như..
Là đồ anh ta mặc.
Xung quanh đã trở nên hỗn loạn ồn ào.
Người lãnh địa Snake phẫn nộ gầm thét: "Đám Sangrou khốn kiếp, các ngươi lại dám giết chết dũng sĩ Ô Đạt của chúng ta!"
"Ha ha, mới đó đã bị cô gái nhỏ của Sangrou chúng ta làm rơi đầu cũng xứng gọi là dũng sĩ?" Người lãnh địa Sangrou không chút sợ hãi trào phúng.
"Mau chóng trói tiện nhân đáng chết này lại rồi giao cho chúng ta, sau đó muốn Lãnh Chúa các ngươi nhất định phải tự mình đến Snake chúng ta bồi tội! Ngươi có biết người bị tiện phụ này giết chết, chính là thiếu gia nhà tổng trưởng quân đội lãnh địa Snake chúng ta không?" Một phủ binh mặt tròn hơi mập lùn la lên.
Tổng trưởng quân đội, tương đương với Binh bộ Thượng thư sau này, tại một cái lãnh địa, địa vị của ông ta gần với Lãnh Chúa.
Phủ binh lãnh địa Snake này cho là anh ta vừa nói ra thân phận Ô Đạt, tất nhiên có thể dọa được đám Sangrou kia, khiến chúng lập tức giao thủ phạm ra, sau đó chịu đòn nhận tội. Như vậy mặc dù đám người bọn họ khó thoát cảnh bị phạt, chẳng qua tốt xấu đã bắt được thủ phạm, hẳn là có thể miễn đi tội chết.
"Con trai tổng trưởng quân đội lãnh địa Snake có gì đặc biệt hơn người sao? Lãnh Chúa Sanno chính là cha ta, con trai một quan viên nho nhỏ như anh ta, thế mà cũng dám nói bừa muốn hưởng dụng ta? Chẳng lẽ không nên giết sao?"
Phủ binh Snake nghe xong, trong lòng lập tức mẹ nó.
Ngươi nói chủ nhân một lãnh địa như ngươi, ăn no rửng mỡ không có việc gì đi theo thương đội chơi cái gì?
"Lại dám hưởng dụng bản chủ nhân, có phải quay đầu còn muốn chiếm lãnh địa của chúng ta hay không? Bắt hết lại cho ta, một người cũng không bỏ sót. Những vật này coi như lãnh địa Snake bồi tội vì đã mạo phạm ta đi!"
Thiếu nữ vừa ra lệnh một tiếng, người lãnh địa Sangrou cũng không kiểm kê hàng hóa, trực tiếp vung đao chém người Snake, vậy mà thật sự muốn chấp hành mệnh lệnh của vị chủ nhân trung nhị này.
Ngay cả Lãnh Chúa Sanno cũng không dám tuỳ tiện trêu chọc người Snake, chỉ sợ xảy ra phân tranh đao binh tương hướng, không ngờ vị chủ nhân này mang theo một đám phủ binh cũng không có đầu óc giống như mình thật sự dám động đao đối với bọn hắn.
Xét thấy Sangrou vẫn luôn nhiều lần nhường nhịn Snake, nhiều năm qua, trong mắt người Snake thì người Sangrou là con tôm mềm đã là chuyện thâm căn cố đế, vì vậy đối mặt bọn hắn tất nhiên không sợ chút nào.
Hai bên rất nhanh chém giết cùng một chỗ.
Không ngờ làm cho người ta mở rộng tầm mắt lại là, Sangrou phái ra một nửa người trông coi ấn nô hai bên, phòng ngừa bọn họ chạy trốn, hơn mười người đối phó hơn hai mươi người bọn hắn lại còn chiếm thế thượng phong.
Mà vị chủ nhân thân thủ cao cường kia quả thực là một Sát thần, chỉ cần trông thấy phủ binh Sangrou nào gặp nguy hiểm, sẽ lập tức vung một đao chém chết phủ binh Snake đang đánh với họ.
Mắt thấy người lãnh địa Sangrou chỉ có ba người xây xát ngoài da, mà bọn họ bên này còn lại chưa tới mười người, trong lòng phủ binh lãnh địa Snake liền e sợ.
Cũng không biết là ai huýt một tiếng, la lớn: "Phân tán ra, mỗi người tự chạy, trở về báo cáo Lãnh Chúa báo thù cho đồng đội chúng ta!" Nhóm phủ binh lập tức chạy tứ phía.
Vị chủ nhân đằng sau kia cũng kêu lớn: "Đừng để người nào chạy thoát, nhất định phải diệt khẩu toàn bộ, miễn cho cha trách tội ta!"
Phủ binh lãnh địa Snake nghe xong lời này lập tức vãi cả linh hồn, đây là sợ để lộ tin tức, muốn diệt toàn bộ bọn họ ở chỗ này!
Tên phủ binh mặt tròn mập lùn lúc trước tất nhiên là liều mạng vắt chân lên cổ chạy như điên, chỉ hận chính mình không biết bay.
Tiếng gió gào thét ở bên tai, trái tim điên cuồng đập "Thình thịch" hệt như sắp bay ra khỏi miệng trong một giây kế tiếp.
Phủ binh này đã cảm thấy đế giày của mình cũng đã mài ra tia lửa.
Đợi đến khi anh ta tới gần đường lớn, phát hiện toàn bộ con đường đều im ắng, mà chỗ anh ta đang đứng, đã cách điểm trao đổi khoảng hơn mười dặm.
Hẳn là không ai truy sát mình nữa.
Tinh thần vừa lơi lỏng, dưới chân anh ta mềm nhũn, cả người nằm rạp trêи đường, vừa giống như một đầu cá mất nước há miệng thở hổn hển vừa cảnh giác tứ phương.
Không có truy binh, cũng không có đồng đội, trong lòng phủ binh mặt tròn không khỏi bi thương, xem ra tất cả mọi người đã dữ nhiều lành ít.
Lãnh địa Sangrou thật sự quá phách lối, ai cho bọn hắn lá gan?
Không được, anh ta nhất định phải mang tin tức này về phủ Lãnh Chúa!
Cứ như vậy phủ binh mặt tròn ngược lại yên tâm, phát sinh chuyện lớn như thế, anh ta có thể kịp thời truyền tin tức về, lần này chẳng những không có chuyện gì, trái lại còn có công.
* * *..
Lâm Tịch đem tất cả mọi thứ lần này ăn cướp được giao cho Luhan và Ara, kiểm kê rồi nhập kho.
Cô gái nhỏ vừa kiểm kê đồ vật vừa thầm lải nhải, tiếc nuối chính mình bỏ lỡ cơ hội đi ăn cướp, chuyện đã nghiền như vậy, hết lần này tới lần khác cô ta vì học chữ mà không đi được, bảo sao không khiến người đau thấu tim gan!
Luhan ở một bên xe nhẹ đường quen đăng ký đồ đạc, nhìn cô gái nhỏ đang chạy theo con đường sai trái do nữ Lãnh Chúa bất lương hun đúc, âm thầm nghĩ đến, làm sao có thể tìm được một cách một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, để cho tiểu đồ đệ của mình mãi mãi cũng không thể đi theo nữ thổ phỉ đi ăn cướp.
Hiện tại nhân thủ bên này của Lâm Tịch đã hơn sáu trăm người, nghiễm nhiên là một tập thể lớn.
Chọn ra những người có tâm tính, thân thủ không tệ, đồng ý đi theo cô cùng nhau chinh chiến thiên hạ thành lập một đội Phượng vệ năm mươi người, đồng thời kiêm tu hai mươi Đoạn Cẩm và Tôi Thể Thuật.
Mà những người khác nếu thích có thể học Nguyệt Chi Tôi Thể Thuật, cường thân kiện thể, bình thường đào quặng, tới lúc chiến tranh thì đánh giặc.
Trinh sát bị điều động đến lãnh địa Snake rốt cuộc đến báo, nói có một đội nhân mã từ phủ Lãnh Chúa đi thẳng về phía Sangrou, dáng vẻ chừng hơn năm mươi người, trong đó có hơn mười tên kỵ binh.
Nhóm kỵ binh và phủ binh nghe xong, lập tức xắn tay áo lên, Ara đem thứ Luhan giao cho cô ta đọc thuộc lòng trực tiếp ném qua một bên, chạy băng băng tới chỗ Lâm Tịch: "Aka, mang ta đi cùng!"
Lâm Tịch đen mặt nhìn đám người hai mắt toát ra lục quang kia, vây quanh cô tranh giành một chỗ cắm dùi trong tiểu đội ăn cướp.
Kết quả Lâm Tịch vung tay lên nói với trinh sát: "Đi nói cho anh em Sangrou bên này, cần phải nhìn chằm chằm, phát hiện những người kia trở về lại đến báo."
Hả?
Chúng ta cũng đã cởi quần, ngươi lại cho chúng ta xem cái này?
Ara gấp đến độ dậm chân: "Aka, mau động thủ đi, lại tới hơn năm mươi sức lao động, còn có mười con ngựa chiến đấy!"
Lâm Tịch lại tính trước kỹ càng: "Ngươi yên tâm, đồ tốt còn nhiều, rất nhiều, hiện tại có lẽ là Snake, có lẽ là Sangrou, nhưng sớm muộn gì cũng là của lão nương."
Đám người không biết rốt cuộc trong hồ lô cô muốn làm cái gì, đành phải ấm ức tản đi.
Trưa hôm nay, rốt cuộc cũng có tin vui là đào được quặng mỏ, Lâm Tịch không khỏi tinh thần phấn chấn, vui vẻ ngâm nga cả ngày.
Xin chỉ mơ hồ nghe được cô lặp đi lặp lại hát: "Địa đạo chiến, địa đạo chiến, ngàn vạn thần binh đang phục kϊƈɦ, hắc! Ngàn vạn thần binh đang phục kϊƈɦ."
Ca từ này kỳ kỳ quái quái, nhưng không biết vì cái gì, Xin nghe được lại cảm thấy rất hăng hái.
Sau đó vài câu hát này rất nhanh truyền khắp doanh địa.
Lâm Tịch phân phó cố gắng mở rộng, gia cố quặng mỏ trêи cơ sở an toàn, để mọi người có thể nhanh chóng thông qua, nhất là phải chú ý vị trí giáp ranh suối Dali, bị sập sẽ rất thảm.
Sau đó mọi người liền nghe tiếng ca vui vẻ của cô vang lên lần nữa.
"Địa đạo chiến, địa đạo chiến, ngàn vạn thần binh đang phục kϊƈɦ!"