Kết y giúp Lãnh Chúa truy bắt đào nô và Kết y một lòng mến mộ Lãnh Chúa, không hề giống nhau.
Loại Đại Lãnh Chúa đồng thời có được mấy Lãnh Chúa phụ thuộc như Jinglan này, hầu như mỗi người đều có hậu cung còn khổng lồ hơn Hoàng đế Trung Quốc cổ đại.
Ở đây, địa vị nữ giới còn không bằng Trung Quốc thời viễn cổ.
Tại Trung Quốc cổ đại, tốt xấu nữ giới sinh ở đại gia tộc còn có thể thông qua đồ cưới, gia tộc để bảo vệ một số quyền lợi của mình.
Mà ở đây, không hề tồn tại.
Phần lớn nữ giới đều không có cái gọi là đồ cưới này, chẳng qua hai bên ăn bữa cơm là được rồi.
Nếu như muốn con gái gả đi có cuộc sống tốt hơn một chút, như vậy nhất định phải bổ sung đồ cưới với số lượng lớn hoặc là cho nhà trai rất nhiều lợi ích mới được.
Nếu nói trong thế giới này có cô gái nào có được hạnh phúc, có, nhưng tuyệt đối là dạng tồn tại cao quý không gì sánh nổi.
Còn không thì ngươi là con gái của Đại Lãnh Chúa, nhưng vẫn cần có một điều kiện tiên quyết, đó là Đại Lãnh Chúa này tương đối coi trọng ngươi.
Hoặc là ngươi là người rất có bản lãnh, có thể giúp chồng mình.
Cho dù ngươi may mắn phù hợp với một trong hai điều trêи, cũng phải xem ngươi có gặp được người đàn ông chịu yêu thương ngươi không nữa.
Mọi người đều cho rằng nữ giới tương đối dơ bẩn, nhất là sau khi nữ giới trưởng thành, một khi bắt đầu xuất hiện kinh nguyệt, nữ giới sẽ không được phép tham gia bất kỳ hoạt động bái tế gì, bởi vì như vậy thần linh sẽ bị khinh nhờn và giáng tai họa xuống.
Cũng vì nhận thức khiến người giận sôi này, làm cho chỉ có nam giới mới có tư cách cung phụng cho tổ tiên, cũng chỉ có những đồ vật nam giới cung phụng các vị tổ tiên mới có thể hưởng dụng.
Nữ giới bị cấm xuất hiện tại rất nhiều lĩnh vực.
Trong thế giới này nữ giới chỉ có ba tác dụng, một là công cụ sinh ɖu͙ƈ, hai là đồ chơi của nam giới, ba là sức lao động giá rẻ.
Lâm Tịch có chút buồn bực, đây quả thực càng khiến người đau trứng hơn cả thời tam quốc.
Cô thật sự chưa từng trải qua loại thế giới này.
Có loại cảm giác sắp là kẻ địch của toàn thế giới rồi, mà trong lồng ngực Lâm Tịch cũng có một ngọn lửa vô danh đang cháy hừng hực, không chỉ bởi vì thương xót cho người ủy thác Aka quật cường bất khuất kia, cũng bởi vì thế giới khốn kiếp này.
Lâm Tịch biết, hiện giờ mọi chuyện đều đã xảy ra, dựa theo cốt truyện, kế tiếp chính là Báo vương Jinglan đi chơi khắp nơi dưới sự ân cần làm bạn của Sanno, mà Aka thì phải thừa nhận sự hành hạ của Adele mỗi ngày, đêm cuối cùng trước khi Adele đi theo Jinglan rời đi, cô ấy sẽ bị ném cho một đám đàn ông đói khát cho đến khi tử vong.
Phụ nữ tội gì khó xử phụ nữ.
Trải qua rất nhiều vị diện, Lâm Tịch luôn có cảm xúc, có vẻ như người ra tay vô cùng tàn nhẫn đối với phụ nữ, thế mà thường thường là đồng loại của mình.
Quả nhiên cùng giới bài xích lẫn nhau ư?
Tiếp thu xong cốt truyện, Lâm Tịch lại thở dài một hơi.
Bởi vì lúc trước Aka vừa bị đá gãy chân trái, hơn nữa lúc này tứ chi cô ấy đều bị trói lại, trạng thái như bây giờ thì khỏi cần nghĩ tới Nguyệt Chi Tôi Thể Thuật, cô chuẩn bị thử xem hai mươi Đoạn Cẩm có thể không.
Vừa chuẩn bị niết quyết tụ khí, nghe thấy mơ hồ có tiếng bước chân truyền đến từ xa.
Lâm Tịch nhanh chóng tiếp tục gục đầu xuống giả chết.
Là vài Khiết bà mặc áo bào đen đi vào.
Trêи thế giới này, Khiết bà là những người làm việc cho Lãnh Chúa, đặc biệt lo chuyện ȶìиɦ ɖu͙ƈ cùng với chuyện liên quan như sinh dưỡng, phục vụ và thụ thai, các chủ nhân quý tộc, tương đương với Hỉ ma ma hoặc là người hầu Kính sự phòng ở Trung Quốc.
Mấy Khiết bà ba chân bốn cẳng đỡ Lâm Tịch từ trêи giá gỗ phạt hình xuống, xử lý vết thương đơn giản, đồng thời kiểm tra một chút cái chân gãy kia của cô.
Trong số bọn họ chỉ có một người tên là Alu coi như tương đối thân thiện đối với cô, tận lực không đụng vào vết thương của cô.
Một Khiết bà cười nhạo nói: "Đại Kết y nói, không cho phép chăm sóc cái chân kia, nhất định phải để nó gãy như vậy, bôi thuốc cho cô ta và chuẩn bị đồ ăn cũng chỉ là làm cho tiện nô này đừng chết quá nhanh mà thôi, ngươi cẩn thận như vậy thì làm được cái gì? Người đắc tội Lãnh Chúa Jinglan còn muốn sống sao?"
Khiết bà tên là Alu kia trầm mặc một hồi, mới nói: "Tóm lại là một cái mạng, haizz!"
Bản thân bà ta cũng là thấp cổ bé họng, không có cách nào giúp đỡ đứa bé đáng thương này.
Bàn tay thô ráp mà khô ráp của Khiết bà này giúp Lâm Tịch sửa sang tóc trêи mặt một chút, thấy mí mắt Lâm Tịch khẽ run dáng vẻ dường như muốn tỉnh lại, liền ôm Lâm Tịch nghiêng vào khuỷu tay mình, múc một muỗng canh đút cho cô.
Lâm Tịch quả thật rất khát, nghĩ cũng biết với bộ dạng bây giờ, thì sẽ không có người giở trò gì trong thức ăn của cô, thế là hé miệng, uống vào từng ngụm từng ngụm.
Khiết bà thấy cô bắt đầu ăn, không khỏi mừng rỡ, nhưng sau khi đút mấy ngụm, lại thở dài.
Lâm Tịch mẫn cảm bắt được tâm tình bà ta, mặc dù Alu cũng không nói gì, nhưng Lâm Tịch cũng có thể hiểu rõ ý bà ta.
Có thể ăn thì có thể làm gì? Chẳng qua là kéo dài hơi tàn thêm mấy ngày, cho người khác cơ hội đến hành hạ mình mà thôi, còn không bằng chết luôn cho xong chuyện.
Nhưng Đại Kết y có lệnh, không thể để cho Aka cứ chết sảng kɧօáϊ như vậy, cô ta còn chưa chơi chán.
Trong lòng Alu có chút khinh thường, trước đó vẫn là ấn nô, vừa bị Lãnh Chúa Jinglan đồng ý cho làm Kết y, lập tức trở nên không ai bì nổi, đúng là tiểu nhân đắc chí!
Ngẫm lại cũng đúng, Kết y của Lãnh Chúa Jinglan chỉ sợ địa vị còn cao hơn vị phu nhân trong phủ Lãnh Chúa Sanno.
Nghe nói trước đó hai người vẫn cùng một chỗ cùng ăn cùng ở, tại sao lòng dạ liền trở nên ác độc như vậy?
Một Khiết bà cầm một tấm chiếu rách trải ra, cũng mặc kệ vết thương trêи người và trêи đùi Lâm Tịch, kéo cô giống như kéo chó chết, sau đó cười toe toét nói chuyện liền đi ra ngoài.
Alu lại từ trong một cái hũ khác lấy ra một miếng bánh bột ngô đen sì bóp nát ngâm vào trong canh nóng, khẽ nói: "Ăn chút lương khô đi, ăn rồi mới có sức."
Lâm Tịch giương mắt nhìn Khiết bà này, có một nốt ruồi ở đầu lông mày bên trái, mặt mũi người này trông cũng hiền lành, dáng vẻ khoảng hơn bốn mươi tuổi.
Cô trầm giọng nói: "Cám ơn.. Bà, người tốt.. Sẽ được đền đáp."
Phía trêи có người trêu tức nói: "Alu, ngươi còn không đi? Nếu không xách cô ta về xem như con mà dưỡng đi."
Hầu hết bọn họ đều là ấn nô bị Lãnh Chúa thu dùng, bởi vì không thể lên làm Kết y, cũng không có sinh con cho Lãnh Chúa, thoáng chốc đã hơn bốn mươi là người hoa tàn ít bướm, vậy nên bị đưa đi làm Khiết bà.
Bởi vì từng hầu hạ Lãnh Chúa, cho nên càng có thể biết rõ sở thích của Lãnh Chúa.
Con cháu Lãnh Chúa tất nhiên không cần đưa đi phòng trẻ chăn nuôi, cho nên kết cục tốt nhất cho loại ấn nô như bọn họ là sinh hạ đời sau cho Lãnh Chúa, như thế có thể an tâm dưỡng lão bên trong tòa phủ đệ này.
Nếu như không thể, làm Khiết bà cũng xem như là kết cục tốt nhất, bình thường đều là thừa dịp bây giờ còn có chút địa vị, thu một ấn nô cấp một làm con, giúp đỡ lẫn nhau kẻo cho tương lai già rồi không đi nổi, nếu "Con" của bọn họ là người có lương tâm thì sẽ nuôi dưỡng bọn họ đến chết, tìm một chỗ chôn cất họ.
Một người khác trào phúng nói: "Alu có can đảm dám động vào người Đại Kết y muốn? Hứ!"
Nghĩ đến mỹ nhân còn trẻ tuổi nhưng lòng dạ đã ác độc như rắn độc này, mấy Khiết bà đều có chút không rét mà run, cũng không dám nói gì nữa, vội vàng rời đi.
Nằm trêи chiếu rách, Lâm Tịch bị chơi đùa đến chết đi sống lại, đột nhiên nghĩ đến một việc..
Nhiệm vụ của cô theo thứ tự là giết Adele và bảo vệ Rock.