Khuôn mặt trong bức ảnh của Tào Vân đã bị đánh mosaic, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể trông thấy làn da đỏ tươi ở nhiều nơi trêи cổ, cằm, đó là da mới mọc sau khi bị bỏng.
Bối cảnh của tấm ảnh là bệnh viện, cho dù làm phẫu thuật cấy da chỉnh dung, Tào Vân cũng không có cách nào lại tiếp tục làm một nghệ nhân dựa vào mấy phần tư sắc lăn lộn tại ngành giải trí, bởi vì mắt trái của cô ta bị axit bắn tung tóe triệt để phá hủy tròng mắt, cô ta đã mất đi một con mắt.
Bộ phận bị bỏng của Tào Vân chủ yếu tập trung ở trêи mặt, toàn bộ khuôn mặt đã bị hủy đến mức nhìn không ra tướng mạo ban đầu.
Người tạt axit đã bị người ta khống chế tại hiện trường gây án, đã nhanh chóng khai ra là Tống Tuyết Kiều bảo anh ta nhất định phải hủy mặt Tào Vân.
Hai người cùng thuộc một công ty, xảy ra sự kiện tồi tệ như vậy, nhất thời tạo thành ảnh hưởng rất xấu.
Lâm Tịch không nghĩ tới từ Tào Vân bị tạt axit hủy dung trước mặt quần chúng đến Tống Tuyết Kiều bị bắt vào tù, chỉ dùng ba ngày thời gian.
Dễ dàng bị châm ngòi đến mức lưỡng bại câu thương như vậy, cũng biết ngày thường đều là người chỉ biết chiếm tiện nghi chết sống không chịu thiệt thòi.
Không nói đến bên trong cốt truyện Tống Tuyết Kiều là một trong những nguyên nhân gián tiếp khiến Tây Lăng Mặc tử vong, chỉ là tại một đời này, cô ta vẫn như cũ vì tư lợi bản thân mà thường xuyên ra tay với Tây Lăng Mặc. Nếu cô không tới đây, mặc kệ là Tào Vân hay là Tống Tuyết Kiều, người nào cũng có thể khiến cho Tây Lăng Mặc kéo dài vận mệnh khổ cực bên trong cốt truyện.
Sau đó Tây Lăng Mặc tự sát, lại khiến ba người khác tử vong.
Bên trong cốt truyện cũng không có sự xuất hiện của người tên là Tào Vân này, đó là bởi vì lúc bắt đầu Tống Tuyết Kiều một kϊƈɦ đã thành công, Tào Vân đã không còn phần diễn mà thôi.
Lâm Tịch nghĩ, lấy tính cách lấn yếu sợ mạnh như Tào Vân, bây giờ Tống Tuyết Kiều bị nhốt trong ngục giam, tương đương với rắn độc bị nhổ răng, sao cô ta có thể chấp nhận để người phụ nữ đã hủy hoại con đường làm minh tinh của mình có kết cục chỉ ăn mấy năm tù cơm như vậy?
Nếu như ngươi mạnh khỏe, chúng ta xé nhau đến già.
Cố lên, ta xem trọng các ngươi!
"Tây Lăng Mặc, quen thuộc thì quen thuộc, anh nói lung tung về tôi như vậy thì tôi cũng có thể kiện anh tội phỉ báng." Lâm Tịch thản nhiên nhìn lại: "Mở cặp mắt đào hoa trong veo như nước của anh ra đi, có trông thấy phía trêи có tên Tô Tỉnh Tỉnh của tôi không hả? Tung tin đồn nhảm thì phải có chứng cứ."
Chu Hiểu Đường không phúc hậu lắm, "Phụt" một tiếng bật cười: "Tung tin đồn nhảm cần chứng cứ sao?"
"Không cần à?"
"Cần hả?"
"Không cần à?"
Tây Lăng Mặc chán nản: "Hai người đủ chưa hả, tôi lại không có chơi << Khoác lác tây du >> với hai người, tôi đang rất nghiêm túc hỏi hai người đó."
"Đoạn thời gian trước biệt thự Thỏa Nghiêm bốc cháy, nghe nói căn bản không phải lửa cháy, mà là bọn họ hút thuốc, ɖâʍ loạn ở bên trong, ngày đó có rất nhiều công tử, nhị thế tổ tại thủ đô, bao gồm Thỏa Nghiêm ở trong đó, tất cả đều bị mang đi, chuyện đó huyên náo rất lớn, giống như các nhà tốn không ít tiền mới khiến chuyện này lắng lại. Về sau chưa tới hai ngày, Giang Tự Bình đã bị người đánh gãy chân đồng thời đập vỡ xương tay. Nghe nói ngày đó là anh ta đốt lửa lại còn dùng điện thoại di động của mình báo án."
"Ồ, phải không? Mấy ngày nay trong vòng giải trí thật náo nhiệt!" Chu Hiểu Đường nháy đôi mắt to xinh đẹp, lấy tay che miệng: "Chuyện này quá đáng sợ."
Tây Lăng Mặc vốn còn không có nghĩ tới phương diện này, nhưng càng nói càng cảm thấy không đúng: "Về sau Thỏa Nghiêm lại vô duyên vô cớ hạ lệnh phong sát, nói là ai dám dùng Lạc Vĩnh Thịnh quay phim, người đó là cùng << Truyền Thông Tinh Quang >> và Thỏa gia bọn họ không qua được."
Trêи thực tế tình huống còn đẫm máu hơn những gì Tây Lăng Mặc biết, Chu Hiểu Đường đã nói cho Lâm Tịch từ lâu, Thỏa Nghiêm không những hạ lệnh phong sát đối với Lạc Vĩnh Thịnh, còn đập phá phòng ốc và hai chiếc xe của anh ta, trí mạng nhất là, sau khi Thỏa Nghiêm hành hung Lạc Vĩnh Thịnh một trận, đem máu người bệnh AIDS xối trêи các vết thương của anh ta.
Lạc Vĩnh Thịnh, xong.
Đừng thấy Thỏa Nghiêm tựa như cao cao tại thượng, nói phong sát người nào liền phong sát người đó, nói đập người nào liền đập người đó, đó cũng phải xem anh ta đối mặt chính là dạng quần thể gì.
Trêи thực tế gần đây Thỏa gia sống rất khổ.
Những nhị thế tổ bị mang đi cùng nhau đều là nhận được điện thoại của Thỏa Nghiêm mới đến, kết quả thế mà xảy ra sự kiện ô long này hố cả đám ra phân, hầu như mỗi người đều yêu cầu Thỏa gia cho câu trả lời thích đáng.
Vô luận là Thỏa Dập hay là Thỏa Nghê thậm chí người cầm lái Thỏa gia Thỏa Thanh Sơn đã lùi về nghỉ hưu, đang cùng phu nhân đi du sơn ngoạn thủy khắp nơi cũng bị kinh động. Về đến nhà trực tiếp dùng gia pháp hầu hạ Thỏa Nghiêm, đồng thời hạ lệnh cưỡng chế Thỏa Nghiêm cấm túc nửa năm, chỉ có thể ở trong nhà cũ Thỏa gia, dám ra ngoài một bước liền đánh gãy chân anh ta.
Thỏa Nghiêm bị Thỏa Thanh Sơn hủy bỏ tư cách người thừa kế không nói, còn bị giam lỏng trong nhà không cho phép ra ngoài, hơn nữa công ty truyền thông của Thỏa Nghiêm bị bán tháo ra ngoài với giá tiền rất thấp, sau đó triệt để cắt đứt toàn bộ nguồn kinh tế của Thỏa Nghiêm.
Hiện tại ngay cả Tây Lăng Mặc đều biết, Thỏa thiếu gia đã từng phong quang nhất thời thành kẻ có tiền nghèo nhất trong thủ đô.
"Tôi biết hai người vẫn luôn giấu tôi đang làm gì đó, dừng lại tất cả đi, lập tức lập tức!" Sắc mặt Tây Lăng Mặc có chút tái xanh.
Trong căn nhà này, đều là người quan trọng nhất trong đời anh ta, anh ta cố gắng kiếm tiền, là hi vọng tất cả mọi người có cuộc sống an bình hạnh phúc. Nếu như có thể, anh ta tình nguyện trở lại thành phố KM, vẫn như cũ mở ra cửa hàng ăn sáng nho nhỏ nào đó, mọi người mặc dù cũng không tính giàu có, nhưng lại khỏe mạnh, hơn nữa cũng vui vẻ!
"Về sau tôi nhất định nhất định sẽ cẩn thận, không cho người khác lại có cơ hội tính toán mình." Tây Lăng Mặc nhìn Chu Hiểu Đường, lại nhìn Lâm Tịch: "Tôi là người đàn ông duy nhất trong nhà, cho dù có chuyện gì nhất định phải gánh chịu nguy hiểm, vậy cũng nên để tôi tới làm!"
Nhìn bộ dáng hai người vẫn cười hì hì không thèm để ý chút nào, Tây Lăng Mặc không khỏi nổi giận: "Tỉnh, cô mặc dù thân thủ không tệ, nhưng ngộ nhỡ gặp phải người âm hiểm xảo trá thì sẽ rất nguy hiểm, mà chị Hiểu Đường mặc dù chỉ số thông minh rất cao, nếu gặp phải loại to con tán đả, Karate đều rất lợi hại như Thỏa Nghiêm, rất có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng."
"Luận võ lực em không bằng Tỉnh, luận trí nhớ em không bằng chị, nếu để cho em đi làm, vậy không phải em càng nguy hiểm?" Chu Hiểu Đường liếc Tây Lăng Mặc một chút.
"Nói cách khác, hai người quả thật giấu em làm gì đó, đúng không?" Lần này trùng ảnh đế khó được thông minh một lần.
Lâm Tịch và Chu Hiểu Đường không khỏi phiền muộn một hồi, nhóc đầu gấu cũng biết vòng vèo gài bẫy cho bọn họ, ôi!
Tây Lăng Mặc vẫn chưa thật sự phát hiện được dấu vết để lại, anh ta cũng không có tâm tư tỉ mỉ đi phân tích như Chu Hiểu Đường, đó chẳng qua là một loại trực giác không có chút lý do nào, bởi vì gần đây tất cả những người gặp nạn trong ngành giải trí, hầu như đều đã từng hoặc nhiều hoặc ít nhằm vào anh ta.
Lại thêm từ khi chị Hiểu Đường tỉnh lại, cùng tiểu trợ lý của mình nhanh chóng thông đồng với nhau, mỗi ngày tụ cùng một chỗ thần bí hề hề kề tai nói nhỏ, thế là Tây Lăng Mặc cảm thấy hai người kia chắc chắn có chuyện gì đó không muốn để cho mình biết.
"Thật ra bọn chị cũng không làm gì cả, em suy nghĩ nhiều rồi, đó chẳng qua là bọn họ ác giả ác báo, làm quá nhiều chuyện xấu, ông trời đều nhìn không được mới như vậy."
Chu Hiểu Đường răng sắt răng bằng đồng, chết sống không nhận nợ.
Tây Lăng Mặc liên tục xác nhận, cuối cùng vậy mà bảo Chu Hiểu Đường thề.
"Chị lấy nhân cách của mình mà thề, chị tuyệt đối sẽ không làm bất kỳ chuyện gì gặp nguy hiểm!" Thái độ Chu Hiểu Đường cực kỳ thành khẩn.
Tây Lăng Mặc hài lòng gật gật đầu, rốt cuộc buông tha hai người bọn họ.
Ôi!
Cho nên nói trùng ảnh đế chính là trùng ảnh đế, Chu Hiểu Đường tất nhiên xưa nay không làm chuyện nguy hiểm.
Chuyện nguy hiểm..
Đều là Lâm Tịch đi làm!
Tây Lăng Mặc chân trước vừa bước ra khỏi phòng, Chu Hiểu Đường liền cười tủm tỉm nói với Lâm Tịch: "Tỉnh, đợi lát nữa cô đi ra ngoài một chuyến.."