Lưu vực sông Amazon được mệnh danh là "Lá phổi của thế giới," có các giống loài đến nay vẫn không có cách nào thống kê đầy đủ. Tây Lăng Mặc cũng không phải lần đầu xuất ngoại, nhưng lại là lần đầu tiên tiến vào mảnh rừng mưa rộng lớn này. Lần đầu tiên nhìn thấy cầu lớn Negro trêи con sông lớn thứ hai thế giới, càng là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy kỳ cảnh "Hai dòng chảy chung sông, không đụng đến cây kim sợi chỉ" trong truyền thuyết, màu đen sông Negro cùng nâu vàng của sông Amazon không quấy rầy lẫn nhau, một sông hai màu, phân biệt rõ ràng.
Những thứ này có thể tính là phúc lợi của một diễn viên đi, có thể theo đoàn làm phim đi đến từng nơi trêи thế giới, trải nghiệm những phong cách khác nhau.
Bọn họ thậm chí từng ngồi trêи thuyền gỗ hẹp dài tận mắt nhìn thấy một trận vây quét của đám cá răng đao đối với một con hươu đỏ, thật sự khiến người kinh tâm động phách.
Tây Lăng Mặc ngồi xếp bằng ở đuôi thuyền, thoải mái nhàn nhã ngắm nhìn phương xa, trêи mặt lại hiện lên nụ cười không thể kiềm chế.
Đêm qua anh ta mượn dùng điện thoại La Hoài rốt cuộc nghe được tiếng chị Hiểu Đường.
Tất nhiên, trước khi nói chuyện với chị Hiểu Đường, bởi vì hưng phấn quá độ trực tiếp ném điện thoại di động vào trong sông, anh ta bị Tỉnh mắng cho máu chó đầy đầu.
Tây Lăng Mặc mỉm cười.
Đến nơi này, anh ta mới hiểu được vì sao Tỉnh phải tiến hành những chương trình huấn luyện đặc biệt cho anh ta cực kỳ tàn ác.
Bây giờ chẳng những Thiệu đạo diễn khen ngợi anh ta không dứt, bản thân anh ta cũng là người thoải mái nhất trong tất cả các diễn viên, mỗi lần diễn cảnh đánh nhau hầu như anh ta đều là một lần liền qua, đây đều là chỗ tốt đặc huấn mang đến.
Anh ta hiểu rõ, Tỉnh nói cho anh ta biết "Bài tập thể ɖu͙ƈ thứ tám theo đài" tuyệt đối không cho phép truyền ra bên ngoài, chắc chắn không tầm thường, bằng không thể năng anh ta tuyệt đối sẽ không tăng lên nhanh như vậy.
Thậm chí, rất nhiều người trong đoàn làm phim đều cho rằng anh ta là người tập võ từ thuở nhỏ. Mà Thiệu đạo diễn còn cố ý đề cử anh ta cho một đạo diễn sắp quay một bộ phim hành động ở nước Mỹ.
Lại thêm mấy ngày, toàn bộ phần diễn của anh ta sẽ kết thúc, có thể đi trở về thăm bọn họ.
Tây Lăng Mặc chuẩn bị mang một ít đặc sản Manaus cho bọn họ, cùng với một ít trang sức thủ công của thổ dân bản địa, chẳng hạn như mặt dây chuyền làm từ răng nanh "Cá răng đao" trong truyền thuyết.
Tỉnh nói, ở nhà thế nào cũng được, đi ra ngoài túi tiền phải rủng rỉnh, cho nên cho anh ta mang theo không ít tiền.
Nghĩ đến sự cẩn thận và chu đáo của cô gái nhỏ, trong lòng Tây Lăng Mặc ấm áp. Vô luận ngươi đi tới chỗ nào đều sẽ có người thật lòng lo lắng, là hạnh phúc lớn nhất của một đứa cô nhi.
Bên trong căn phòng ở thủ đô kia, có người thân quan trọng nhất trong đời anh ta, bây giờ căn phòng kia, mới có thể gọi là nhà chân chính.
Ánh chiều tà phản chiếu cái bóng lẻ loi trơ trọi của Tây Lăng Mặc ở trong nước, theo sóng nước lăn tăn, kéo thành hình dạng kỳ quái.
Đột nhiên, Tây Lăng Mặc nhanh chóng lăn khỏi chỗ, bóng đen phía sau lập tức vồ hụt, một giọng nữ sợ hãi kêu to cắm đầu vào trong sông, một cánh tay bị Tây Lăng Mặc bắt lấy cứ như vậy treo ở giữa không trung.
"Nói, vì sao muốn đẩy tôi rơi xuống nước." Giọng Tây Lăng Mặc vẫn nhàn nhạt như cũ.
Người phụ nữ đầu tiên là giật mình, tiếp theo uất ức nói: "Nào có, người ta.. Người ta chỉ đùa với anh."
"Phải không? Vậy cô tiếp tục đi, tạm biệt!" Nói xong anh ta định buông tay ra.
Người phụ nữ nhanh chóng dùng hết toàn bộ sức lực giữ chặt tay Tây Lăng Mặc, bàn tay còn lại cũng bắt đầu dây dưa giữ chặt cánh tay anh ta, đáng tiếc sức lực cô ta thực sự quá nhỏ, dần dần bắt đầu tuột xuống.
Người phụ nữ liều mạng cuộn tròn hai chân, không để cho thân thể của mình tiếp xúc với mặt sông. Người dẫn đường đoàn làm phim thuê đã từng nói, vùng nước này có rất nhiều cá răng đao, cũng bởi vì nguyên nhân này cô ta mới lựa chọn động thủ ở đây.
Muốn người khác bị những "Sói đói trong nước" hung mãnh gặm ăn mà chết không có nghĩa là bản thân cô ta cũng muốn chết kiểu này, cô ta không muốn chờ tới lúc bản thân mình được kéo lên, đã biến thành một bộ xương trắng.
Nhưng sức lực cô ta cũng không lớn, cộng thêm chuyện bại lộ bị người ta bắt tại trận, trong lòng bản thân đã e sợ trước.
Bị treo lơ lửng giữa không trung như vậy, dưới chân chính là nước sông ẩn giấu nguy hiểm trí mạng, người phụ nữ vừa phí công dùng chân muốn dẫm lên cái gì đó để giảm bớt một chút bủn rủn vô lực của đôi tay, vừa nhanh chóng nói: "Là Thỏa Nghiêm, là Thỏa Nghiêm đồng ý sau khi chuyện này thành công cho tôi năm trăm vạn, muốn tôi làm tàn hoặc là dứt khoát giết chết anh. Tôi sai rồi, Tây Lăng Mặc, tôi sai rồi, về sau tôi cũng không dám nữa, cầu xin anh, kéo tôi lên đi!"
Trong giọng nói nũng nịu ngày xưa của Tống Tuyết Kiều, đã mang theo tiếng khóc nức nở cầu khẩn, khuôn mặt xinh đẹp bình thường tinh xảo như hoa giờ phút này tóc tai rối bời, nước mắt chảy ngang, trông vô cùng chật vật.
Hôm nay có mấy diễn viên có phần diễn và dẫn đường cùng với hai thuyền viên nghe hỏi mà đến, kết quả vừa vặn nghe thấy lời cô ta nói.
Ở phía sau bọn họ, chính là Thiệu Dật Điển nghe được tiếng kêu sau vội vàng chạy đến.
Khuôn mặt ngày xưa ôn nhuận như ngọc của Tây Lăng Mặc giờ phút này trông có chút lạnh lùng: "Tôi và Thỏa Nghiêm cũng không có quan hệ gì, vì sao anh ta hết lần này đến lần khác phái cô đến đầu tiên là hãm hại tôi, bây giờ lại muốn mạng của tôi?"
"Tiểu sư đệ, cậu vẫn nên kéo cô ấy lên trước lại nói, tình huống bây giờ nguy hiểm như vậy, ngộ nhỡ bị cá răng đao cắn bị thương cũng không phải chuyện đùa." Giọng điệu Lạc Vĩnh Thịnh ôn hòa, lo lắng nói.
Nghe được có tiếng người nói chuyện ở phía trêи, Tống Tuyết Kiều giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, đột nhiên thất thanh kêu lên: "Cứu tôi, cứu tôi! Tây Lăng Mặc muốn giết tôi!"
"Điện thoại tôi vẫn luôn mở quay video, cô nói bọn họ sẽ tin tưởng cô vu oan hãm hại, hay tin tưởng video trong điện thoại của tôi?" Tây Lăng Mặc lạnh lùng nói: "Cô đánh lén sau lưng, muốn đẩy tôi rơi xuống nước, bây giờ tôi lại lấy ơn báo oán cứu cô, nếu như cô vẫn hồ đồ ngu xuẩn, tôi có thể buông tay, đến lúc đó nhiều nhất là thấy chết không cứu, mọi người khiển trách tôi cũng được."
Người phụ nữ vừa mới do dự, Tây Lăng Mặc còn nói thêm: "Cá răng đao ăn hết một con trâu nước, chỉ cần hơn mười phút."
Tống Tuyết Kiều giật cả mình, vội vàng nói: "Bởi vì Thỏa Nghiêm đã đánh cược với người khác, nói trong vòng một tháng sẽ cướp anh vào tay, kết quả anh vẫn luôn không để ý tới anh ta, cho nên anh ta mới muốn tôi bôi xấu thanh danh của anh, sau đó chờ anh đi cầu xin anh ta. Kết quả tôi vẫn không thành công, Thỏa Nghiêm liền nói nếu anh đã không biết điều như vậy, muốn tôi dứt khoát khiến anh lưu lại nơi này, mãi mãi cũng đừng trở về."
Gần như ngay tại một giây sau, Tống Tuyết Kiều bị Tây Lăng Mặc dùng một tay lôi kéo lên boong thuyền, khiến cả con thuyền cũng hơi lay động.
"Như vậy trước đó hai cây gỗ tròn đột nhiên đánh tới chỗ tôi, cũng là do cô động tay chân rồi?" Tây Lăng Mặc hỏi.
Tống Tuyết Kiều nhìn các loại ánh mắt của người xung quanh, toàn thân run lẩy bẩy khẽ gật đầu, cô ta biết mình xong rồi, sau chuyện này, coi như Tây Lăng Mặc không khởi tố, cô ta cũng đã xong.
Tây Lăng Mặc hỏi lại: "Lúc dừng chân ở khách sạn nhỏ nào đó tại rừng cây Manaus, trong chăn tôi có độc nhện cũng là cô làm?"
Hầu như tất cả mọi người đều thổn thức một hồi, nhìn không ra người phụ nữ này lại ác độc như vậy, động thủ hết lần này tới lần khác muốn đưa người ta vào chỗ chết.
Kết quả Tống Tuyết Kiều lại kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tây Lăng Mặc một chút, lắc đầu nói: "Tôi không có, tôi không có, anh hãy tin tưởng tôi, tôi chỉ động tay chân một lần trêи hai cây gỗ tròn, sau đó chính là lần này, thật.."
Cô ta tội nghiệp quỳ sát trêи boong thuyền, dùng tay ôm hai chân Tây Lăng Mặc: "Tây Lăng Mặc, anh bỏ qua cho tôi có được hay không? Về sau tôi cũng không dám nữa, thật sự không dám."
Tây Lăng Mặc hờ hững rút chân của mình ra: "Hiện tại xử lý cô như thế nào, là chuyện của đoàn làm phim. Còn chuyện giữa tôi và cô, tôi bảo lưu quyền khởi tố cô, cụ thể làm thế nào chờ tôi liên hệ người đại diện của mình lại nói."
Cố ý giết người chưa thỏa mãn giống như là cố ý giết người, nhiều nhất là cân nhắc mức hình phạt giảm bớt một ít, Tống Tuyết Kiều không phải không biết. Nhưng Tây Lăng Mặc cứ đưa lưng về phía mọi người như vậy, một mình lẻ loi trơ trọi ngồi trêи đuôi thuyền, chỉ cần đẩy nhẹ một cái, đợi đến khi vớt lên đã là một đống xương trắng, chỉ có thể bị phán định là vô tình trượt chân rơi xuống nước.
Chỉ cần đẩy nhẹ, tuyệt đối thần không biết quỷ không hay, sẽ không lưu lại chút sơ hở nào.
Tốt hơn tất cả những biện pháp cô ta nghĩ ra.
Nhưng ai sẽ nghĩ đến, Tây Lăng Mặc vậy mà phát hiện, hơn nữa còn mở điện thoại quay video chứ!