Tây Lăng Mặc nói đơn giản một chút với Lâm Tịch về chuyện liên quan tới Hiểu Đường trêи đường đến thành phố KM.
Mà đến giờ phút này Lâm Tịch mới chính thức biết rõ cuộc sống lúc trước của Tây Lăng Mặc.
Chẳng trách anh ta vẫn hơi chú ý đến các cô nhi, hóa ra Tây Lăng Mặc và Tô Tỉnh Tỉnh cũng đã từng là những đứa bé ở trong viện phúc lợi.
Về sau anh ta được vợ chồng Tây Lăng nhận nuôi vào lúc sáu tuổi, lấy tên Tây Lăng Mặc.
Thẳng đến lên năm thứ hai sơ trung anh ta vẫn luôn là một đứa bé vui vẻ, một cuộc tai nạn ập đến phá hủy hạnh phúc mà không có chút dấu hiệu báo trước nào.
Cha mẹ Tây Lăng Mặc mở một quán ăn sáng ở chợ gần đó, vì tránh né một chiếc xe tải, hai vợ chồng tính cả xe điện ba bánh cùng nhau cắm vào trong mương sâu ven đường, cả hai đều chết.
Vụ thảm án này gây oanh động không nhỏ tại địa phương, rất nhiều người đều quyên tặng tài vật cho đứa bé cùng lúc mất đi song thân này.
Cũng mặc kệ như thế nào, Tây Lăng Mặc nho nhỏ lại mất đi cha mẹ cùng mái nhà ấm áp một lần nữa.
Từ đó trở đi, Tây Lăng Mặc vốn hoạt bát dần dần bắt đầu trở nên trầm mặc ít nói.
Vợ chồng Tây Lăng có nhân duyên tương đối tốt tại địa phương, nhờ hàng xóm láng giềng hỗ trợ thành công đuổi chạy đám bà con xa tham lam bất động sản cùng với cửa hàng của nhà Tây Lăng, ông nội Chu và bà nội Chu có quan hệ thân thiết với nhà Tây Lăng tiếp nhận cửa hàng của vợ chồng Tây Lăng, đồng thời đón Tây Lăng Mặc vào trong nhà mình.
Thế là Tây Lăng Mặc vốn chuẩn bị trở về viện phúc lợi lại trở thành đứa bé nhà họ Chu, ông nội Chu dựa theo giá cả cao hơn thị trường thanh toán tiền cửa hàng, đồng thời dùng tên Tây Lăng Mặc mở tài khoản, gửi vào ngân hàng, chuẩn bị dùng để chu cấp phí tổn cho Tây Lăng Mặc học trung học, cao trung cho đến đại học.
Kỳ thật Chu Hiểu Đường cũng là đứa bé số khổ.
Cha cô ấy là một gã lưu manh, vào lúc cô ấy chỉ có ba tuổi đã chết trong một trận hỗn chiến lớn dùng binh khí. Mẹ cô ấy đem tất cả mọi thứ trong nhà bán thành tiền, sau đó đem Chu Hiểu Đường ba tuổi nhét vào cửa nhà bà nội Chu, đến nay rốt cuộc chưa từng xuất hiện.
Cho nên mới nói, thật ra Chu Hiểu Đường chẳng khác gì do ông bà nội nuôi lớn.
Ông nội Chu và bà nội Chu xem Tây Lăng Mặc như cháu của mình, đãi ngộ cùng Chu Hiểu Đường không khác nhiều, thậm chí càng tốt hơn một chút.
Một nhà bốn miệng ăn kỳ quái như vậy trải qua cuộc sống cũng không giàu có nhưng rất ấm áp.
Hầu hết người bình thường sống tại khu vực thành thị kết hợp nông thôn giống bọn họ đều tương đối hỗn tạp, cả thành thị lẫn nông thôn, vừa công vừa nông, nhưng có rất nhiều dân nhập cư.
Ông nội Chu và bà nội Chu cùng có hơn ba ngàn tiền hưu, cộng thêm một chút tiền thu vào từ trong tiệm, cuộc sống của một nhà bốn người vẫn không tệ lắm.
Hàng xóm xung quanh biết tình huống Chu gia, cũng đều là có thể giúp đỡ cái gì thì giúp cái đó, hôm nay ngươi đưa chút đồ ăn trồng trong ruộng nhà mình, ngày mai ta lấy chút trái cây kết quả ở sau vườn, nhà ai làm đồ ăn ngon, có đôi khi sẽ bưng tới một ít làm bộ nói đưa cho hai đứa bé.
Tóm lại chính là, những người ở nơi này cơ bản đều rất nghèo, nhưng lòng dạ lại nhiệt tình, nhà ai có vấn đề gì khó xử chỉ cần tính tình đừng quá tệ, hầu như đều có người đến giúp đỡ.
Về sau ông nội Chu qua đời, bà nội Chu đem cửa hàng bán cho một người hàng xóm khác, người hàng xóm kia không những mua lại với giá cao hơn thị trường, còn miễn phí cung ứng một chút đồ ăn sáng cho một nhà ba người.
Lâm Tịch cuối cùng hiểu rõ vì sao Tây Lăng Mặc có cấu tạo đại não như con trùng rồi.
Nếu cô lớn lên tại kiểu quê nhà có hoàn cảnh không có bất kỳ lục đục với nhau nào, quan hệ hài hòa, khả năng tính cách sẽ cùng Tây Lăng Mặc không sai biệt bao nhiêu đi.
Nhưng ông trời lại phá lệ "Chiếu cố" gia đình gây dựng lại hai lần, đã tràn ngập long đong này.
Lúc Chu Hiểu Đường học năm hai, Tây Lăng Mặc cũng lấy thành tích xuất sắc thi vào đại học khoa học tự nhiên KM, thân thể bà nội Chu dần dần trở nên không tốt.
Chu Hiểu Đường muốn bỏ học và bán đi phòng ở Chu gia bây giờ trở về chăm sóc bà nội, Tây Lăng Mặc kiên quyết không đồng ý.
Sau khi trải qua tranh chấp gần như sắp từ mặt nhau, Tây Lăng Mặc bán đi phòng ở vẫn luôn cho thuê của nhà mình, xuất ra tiền ông nội Chu để dành cho anh ta, vừa chữa bệnh cho bà nội Chu vừa chu cấp cho Chu Hiểu Đường học đại học.
Lựa chọn tiến vào ngành giải trí là bởi vì Chu Hiểu Đường có một bạn học là thành viên cốt cán trong hậu viện hội của ca sĩ nổi tiếng nào đó.
Được Chu Hiểu Đường kín đáo quy hoạch, nhờ sự giới thiệu của bạn học cô ấy, Tây Lăng Mặc thành một diễn viên quần chúng.
Sau khi Chu Hiểu Đường tốt nghiệp đại học, bệnh tình bà nội Chu bắt đầu dần dần ổn định, cô ấy vừa giúp đỡ Tây Lăng Mặc bày mưu tính kế, vừa chăm sóc bà nội Chu.
Nghe Tây Lăng Mặc tự thuật lại chuyện của mình và Chu Hiểu Đường, Lâm Tịch có lý do tin tưởng, nếu như sau này Chu Hiểu Đường không xảy ra trận tai nạn xe cộ kia, có khả năng Tây Lăng Mặc đã sớm là siêu sao tuyến một.
Chu Hiểu Đường đã đem mọi thứ quy hoạch từng bước cho Tây Lăng Mặc đến ngay ngắn rõ ràng, Tây Lăng Mặc bắt đầu đưa thân vào hàng ngũ nghệ nhân tuyến ba, một người chỉ tốt nghiệp trung học, không có chút căn cơ nào có thể tại ngành giải trí có sức cạnh tranh cực lớn như vậy đi đến hiện tại, thật sự không thể tách rời sự chuẩn bị tỉ mỉ của Chu Hiểu Đường.
Trong tay Tây Lăng Mặc có tiền dư, anh ta luôn cảm thấy có thể vượt qua cuộc sống hiện tại, phải cảm kϊƈɦ sự trợ giúp của những người tốt bụng đếm không hết kia, mà Tây Lăng Mặc muốn bản thân mình cũng trở thành người như vậy.
Cho nên anh ta giúp đỡ Tô Tỉnh Tỉnh.
Trước đó anh ta còn giúp đỡ một bạn nhỏ mắc bệnh máu trắng, đáng tiếc đứa bé kia không thể lưu lại thế giới anh ta lưu luyến này.
Tô Tỉnh Tỉnh là người thứ hai, về sau anh ta lại thông qua đủ loại con đường đủ khả năng giúp đỡ một số người.
Đối với những gì Tây Lăng Mặc trải qia, Lâm Tịch chỉ có thể thở dài một tiếng.
Có đôi khi cuộc sống tuyệt đối không chỉ có chật vật trước mắt, còn có càng thêm chật vật trong tương lai. Dù ngươi có nhiều thơ và đi xa cũng vô dụng, cuộc sống đối với ngươi xa đâu cũng giết.
Mỗi lần cuộc sống của Tây Lăng Mặc dần dần ổn định, sau đó sẽ lập tức nghênh đón một trận rung chuyển, nhân sinh của anh ta quả thật như trải qua một trận địa chấn mang tính hủy diệt sau đó lại kéo theo vô số dư chấn.
Chu Hiểu Đường bị người đụng trêи đường ra ngoài mua thuốc cho bà nội Chu, lúc ấy bác sĩ chẩn bệnh dường như đã nói gì mà não bị chấn thương nghiêm trọng, não dày đặc tổn thương cũng kèm thêm xuất huyết dưới mạng nhện.
Tây Lăng Mặc đành phải liều mạng nhận diễn kiếm tiền, bởi vì thời điểm này anh ta còn đang giúp đỡ ba học sinh, mà bà nội Chu vẫn luôn chiếu cố Chu Hiểu Đường hôn mê bất tỉnh ở trong bệnh viện.
Nếu như về sau Tây Lăng Mặc không có tự sát, đây quả thực có thể dựng thành một bộ phim truyền cảm hứng đứa bé số khổ cực khổ giãy dụa dốc lòng đấu tranh.
Hiện tại hầu như mỗi chiếc xe đều có bảo hiểm, một khi gây chuyện, chủ xe chỉ cần gọi một cú điện thoại cho công ty bảo hiểm là được, sau đó công ty bảo hiểm sẽ toàn quyền phụ trách tất cả những chuyện tiếp theo.
Quả thật như thế, chủ xe đền bù trêи tiền tài, nhưng những tổn thương và bi kịch đã tạo thành kia, chỉ cần mấy đồng tiền có thể bù đắp sao?
Tây Lăng Mặc vốn dĩ đã nghĩ mua một bộ phòng ở trong thành phố, để bà nội Chu mang theo Hiểu Đường tới nơi này trị liệu, kết quả không ngờ tới chính là, anh ta bên này vừa giao xong tiền đặt cọc lấy được chìa khóa, bên kia bà nội Chu lại bị chẩn đoán ung thư phổi biểu mô tế bào vảy.
Thảo nào vì sao một người yêu quý cuộc sống, trong lòng tràn ngập ánh nắng như thế, cuối cùng lại chọn cái chết.
Hai người thân nhất đều nằm trong bệnh viện chờ tiền của anh ta cứu mạng, mà anh ta, lại gặp phải vô cùng vô tận công kϊƈɦ ác ý từ đám hiệp sĩ bàn phím và thất nghiệp cùng với mức phí bồi thường vi phạm hợp đồng cực lớn.
Ngoại trừ chết, Tây Lăng Mặc không còn con đường nào khác.
Đúng vậy, anh ta thà rằng cùng bà nội Chu và chị Hiểu Đường cùng nhau chết, cũng không nguyện ý đi kiếm những đồng tiền bẩn thỉu từ chỗ Thỏa Nghiêm sau đó ba người cùng nhau kéo dài hơi tàn.
Sống, nên có tôn nghiêm mà sống!
Hóa ra Tây Lăng Mặc, cũng không phải là loại người yếu ớt như Lâm Tịch vẫn nghĩ.
Thật ra trêи đời này nào có nhiều năm tháng yên tĩnh như vậy? Chẳng qua là có người vẫn luôn gánh trọng trách thay người khác tiến lên, như trước đó ông nội Chu bà nội Chu, như sau này Chu Hiểu Đường, Tây Lăng Mặc.
Có lẽ bởi vì biết Thỏa gia thế lớn, người ủy thác chỉ yêu cầu bảo hộ Tây Lăng Mặc vượt qua cửa ải khó khăn trí mạng Thỏa Nghiêm này là đủ.
Nhưng Lâm Tịch lại không chịu bỏ qua cho Thỏa Nghiêm như vậy.
Tây Lăng Mặc tự sát, đại biểu cho bà nội Chu và Chu Hiểu Đường cũng cùng nhau không có hi vọng sống sót, bao gồm cái chết của người ủy thác, mà nguyên nhân lại đều ở trêи người Thỏa Nghiêm!