Lâm Tịch cố ý nhấn mạnh ba chữ "Chỗ của cô," sau đó dùng ánh mắt không có ý tốt đảo qua bộ phận nào đó trêи thân thể Tào Vân.
Vẻ mặt Tào Vân bị tức đến mức đã sắp thành gan heo.
Không chờ cô ta nổi bão, giọng nói thanh lãnh của Tây Lăng Mặc liền vang lên, hỏi: "Tào tiểu thư tìm tôi có việc gì?"
Tào Vân thấp giọng hỏi: "Có phải các người hay không?"
Tây Lăng Mặc sững sờ: "Chúng tôi làm sao?"
"Con kiến, con rết trong lều vải của tôi, có phải do các người giở trò quỷ hay không?" Tào Vân đã nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta thật sự không nghĩ tới, bị con rết cắn thế mà vẫn còn màn tính sổ sau. Vừa rồi cô ta ở trong phòng đã nghe thấy rõ ràng lời Tây Lăng Mặc nói, nào là khuỷu tay nào là nách, loại đau đớn này còn phải chịu tới năm giờ!
Nghe thấy Tây Lăng Mặc nói êm tai như vậy, cô ta càng tin tưởng phán đoán của mình, nhất định là hai người kia ra tay, nếu không tại sao ai cũng không có chút biện pháp nào, hết lần này tới lần khác anh ta chẳng những quen thuộc tình huống sau khi bị con rết cắn bị thương, còn "Đúng lúc" chuẩn bị thuốc làm dịu, không phải sợ cô ta thật sự xảy ra chuyện sẽ dính phải phiền phức sao?
Tào Vân nghĩ như vậy đi thẳng vào vấn đề nói tạc ra là Tây Lăng Mặc sau đó lại dùng chuyện này uy hϊế͙p͙ anh ta trực tiếp đi gặp Thỏa Nghiêm, không phải cũng giống nhau sao?
Mặc dù anh ta cũng không có xấu mặt, nhưng mục đích Thỏa Nghiêm muốn Tây Lăng Mặc xấu mặt chẳng qua chỉ là vì săn mồi mà thôi.
Thỏa thiếu gia có đức hạnh gì trong vòng tròn này ai chẳng biết, sau hai ngày mới mẻ sẽ tùy tiện đưa chút tài nguyên lại cho mấy trăm vạn, mọi người hảo tụ hảo tán, anh ta tốt ngươi cũng tốt.
Tào Vân cảm thấy thật ra Tây Lăng Mặc đúng là nghĩ quẩn, Thỏa Nghiêm tuyệt đối là đường tắt tốt nhất đối với những nghệ nhân nóng lòng ra mắt.
Nhìn xem Lạc đại ảnh đế ở gian ngoài đi, người ta thông minh hơn anh ta rất nhiều.
"Lý do là gì?" Giọng nói Tây Lăng Mặc vẫn trầm thấp, từ tính, ánh mắt lại như băng không có một tia nhiệt độ.
Lâm Tịch âm thầm hừ lạnh: Lý do đương nhiên là trong lòng cô ta có quỷ, cảm thấy chúng ta phát hiện manh mối sau đó tiến hành trả thù thôi!
"Tôi đây không hiểu vì sao đến nhiều côn trùng như vậy, ai cũng không biết làm sao bây giờ. Mà anh, chẳng những biết tất cả triệu chứng phía sau, thậm chí ngay cả << Ngư Tinh thảo >> đều chuẩn bị trước, chẳng lẽ còn không thể giải thích tất cả sao?" Giọng điệu Tào Vân mang theo trào phúng.
Cô ta vừa dứt lời, không nghĩ tới người trợ lý kia của Tây Lăng Mặc thế mà bày ra bộ dáng bị nhục nhã, "Soạt" kéo ra tấm màn dùng để ngăn cách gian trong, gian ngoài: "Xưa có Đông Quách và sói, nông phu và rắn, Lữ Đồng Tân và chó, nay có Tây Lăng Mặc và Tào tiểu thư, đúng là mở mang hiểu biết. Tào tiểu thư, không bằng cô đi báo cảnh sát đi. Phong tỏa tất cả mọi thứ ở hiện trường, đến cùng có phải chúng tôi hại cô hay không, không phải cô nói là được, cũng không phải chúng tôi định đoạt. Lại nói cho cô biết một câu, Tây Lăng Mặc chỉ để ý quay phim và kiếm tiền, cô thì tính là cái gì, đáng giá anh ấy hãm hại?"
Tào Vân không nghĩ tới một trợ lý nho nhỏ cũng dám mạnh mẽ như thế, ánh mắt đám người bên ngoài nhìn về phía cô ta đều có chút không tốt lắm, dù sao vừa rồi trước công chúng, là Tây Lăng Mặc lấy ra thảo dược đến giúp cô ta.
"Triệu đạo diễn, tôi chẳng qua là hi vọng đoàn làm phim có thể thuận lợi, bình an làm xong tiết mục, thật xấu hổ, Tây Lăng lăn lộn trong ngành giải trí mấy năm, tài nguyên vẫn luôn không phải quá tốt, lần này nhận được anh Giang Giang Tự Bình chiếu cố mới có thể lấy được hợp đồng << Toàn năng cầu sinh >> kiếm được mười lăm vạn này, Tây Lăng là thực cảm kϊƈɦ anh Giang và tổ tiết mục, cho nên mới trợ giúp Tào tiểu thư."
Tây Lăng Mặc mang theo Lâm Tịch đi ra từ gian phòng.
Trước đó đã nói, Tây Lăng Mặc cho người ta cảm giác chính là không dính khói lửa trần gian, công tử như ngọc.
Những thị thị phi phi lục đục với nhau kia, anh ta sẽ không làm, cũng khinh thường.
Triệu đạo diễn lắc đầu cười khổ, đúng là một dòng nước trong trong giới nghệ sĩ, không nghĩ tới Tây Lăng Mặc này chẳng những nói ra người trung gian với đoàn làm phim, ngay cả thù lao cũng nói ra.
Cũng quá thành thật.
Giá tiền này thực sự quá rẻ, tiểu minh tinh mới xuất đạo cũng chỉ như vậy đi, Tây Lăng Mặc tốt xấu cũng coi là ảnh đế mới tấn phong đi!
Người cả phòng bỗng nhiên nghe được thù lao lần này của Tây Lăng Mặc, vẻ mặt khác nhau.
Tây Lăng Mặc tiếp tục nói: "Tôi cảm kϊƈɦ chính là người đại diện cũ của tôi và tổ tiết mục, nhưng cũng không bao gồm Tào Vân tiểu thư, chủ động trợ giúp cô chỉ là bởi vì mọi người may mắn cùng một tổ tiết mục, đối mặt tình huống đột phát, phải đồng tâm hiệp lực, giúp đỡ lẫn nhau, lúc này mới hẳn là chân lý của << Toàn năng cầu sinh >> đi."
Tây Lăng Mặc quay người nhìn về phía Tào Vân: "Tôi có thể biết con rết cắn bị thương, là bởi vì tôi vốn là người thành phố KM, lúc bé cũng từng bị cắn khi cùng người nhà đi ra ngoài chơi, lúc đó có một bác gái tốt bụng nói cho chúng tôi biết sử dụng << Ngư Tinh thảo >> như thế nào, mà ban ngày tôi và trợ lý của mình xiên cá tại bờ sông, đúng lúc có rất nhiều tại bờ sông, tiện tay hái một ít bện vào trong nón che nắng mà thôi."
"Tôi đề nghị đoàn làm phim phong tỏa hiện trường và báo cảnh sát, Tây Lăng Mặc không thèm để ý người khác cảm kϊƈɦ hay không, nhưng kiểu tin đồn thất thiệt này, tôi thật sự không thể nào tiếp thu được, dù sao thanh danh một người nghệ sĩ trọng yếu bao nhiêu, chắc hẳn các vị đang ngồi ở đây đều hiểu rõ ràng."
Mọi người đều biết quá trình như thế nào, cho tới bây giờ cũng không có nghe được một câu cảm tạ từ miệng Tào Vân, ngược lại đã gánh lấy tội danh rồi.
Tây Lăng Mặc ngoại trừ ôm trợ lý xuất đầu một phen tại nhiệm vụ vận chuyển trứng gà, vẫn luôn khiêm tốn, kiệm lời, thậm chí còn không đoạt kính bằng tiểu trợ lý.
Hầu như mọi người bao gồm Tào Vân ở bên trong đều không quá tin tưởng những lời thao thao bất tuyệt vừa rồi đến từ một người kiệm lời như Tây Lăng Mặc, có thể thấy được cũng đã rất tức giận.
Tào Vân dù đang nằm ở trêи giường nệm hơi, cũng vẫn cảm giác được rất nhiều ánh mắt xem thường đang nhìn chằm chằm cô ta.
Tây Lăng Mặc đây là loạn chiêu đánh chết lão sư, trực tiếp chạy ra ngoài đi giải thích toàn bộ, thậm chí còn chặn đường cô ta muốn lặng lẽ truyền ra vài lời đồn bất lợi trong tương lai.
Anh ta chẳng những thành công bảo vệ thanh danh của mình, còn thuận tiện bày ra việc Tào Vân lấy oán trả ơn ở trước mặt mọi người, nhất thời bầu không khí trong lều vải có chút cứng ngắc.
Triệu đạo diễn khẳng định không hi vọng thật sự báo cảnh sát, nếu có cảnh sát tham gia, chuyện này sẽ triệt để không bưng bít được.
Lạc Vĩnh Thịnh kéo bả vai Tây Lăng Mặc một cái, cởi mở cười nói: "Tây Lăng, tôi cũng là anh La mang theo, xem như sư huynh cậu, tôi phải nói cậu một chút. Cậu đúng là suy nghĩ nhiều, tôi đoán Tào tiểu thư cũng chưa chắc thật sự có ý này, tôi vẫn luôn ở gian ngoài, cho nên biết cô ấy đau dữ dội thế nào, phụ nữ ấy hả, trêи người mình, trong lòng khó chịu, nên sẽ tìm người nói chuyện tương đối hợp ý mình trút giận, cậu cũng quá thành thật, như vậy, cũng đừng để ở trong lòng."
Anh ta vừa thốt ra lời kia, bên kia Tào Vân nhanh chóng kêu vài tiếng "Ai u ai u" hợp với tình hình, sắc mặt Triệu đạo diễn cũng hòa hoãn xuống, nói với trợ lý Tào Vân: "Chăm sóc thật tốt, có chuyện gì liền đi tìm chúng tôi."
Sau đó lại cất giọng trấn an Tào Vân, lời trong lời ngoài ý là tổ tiết mục nguyện ý đền bù cho trận trùng họa này, nếu như làm lớn chuyện khiến cảnh sát tham gia, tiết mục chỉ có thể ngừng lại, như vậy tổn thất không đơn thuần là đoàn làm phim, mà là tất cả mọi người.
Chuyện này quả thật là ai cũng không hi vọng phát sinh, bao gồm Tào Vân.
Bởi vì cô ta chuyện nhà mình nhà mình biết, trong lều vải Tôn Gia Lỵ bên kia còn có thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ đấy, mặc dù không phải cô ta tự tay đặt, nhưng nếu thật sự bị điều tra ra, sơ sẩy một cái sẽ liên luỵ đến cô ta.
Vì một trăm vạn lấy thanh danh tiền đồ cả đời mình đi mạo hiểm, cô ta cảm thấy vẫn không có lời.
Diêu Diệp một mực yên lặng không lên tiếng chăm chú nhìn Lạc Vĩnh Thịnh, âm dương quái khí lại có điều ngụ ý nói: "Anh ngược lại là biết làm người, chẳng qua lúc này đã hơn nửa đêm, thật khó để cho anh nhớ tới mình và Tây Lăng là sư huynh đệ!"