Xuyên Nhanh: Nữ Pháo Hôi Khác Biệt Tu Tiên

Chương 491 - Ta là ngốc bạch ngọt 29

Trước Sau

break
Gương mặt mo của Chu Bách Thừa tức giận đến đỏ bừng: "Cũng bởi vì lão phu bênh vực lẽ phải nói vài câu gây bất lợi cho ngươi, ngươi vậy mà dứt khoát nói xấu lão phu sao?"

Lâm Tịch từng bước một đến gần: "Chu tiền bối, ngươi dám mở tay phải của ngươi ra cho mọi người nhìn xem sao? Nếu trong tay ngươi không có thứ gì, U U liền thừa nhận bêu xấu tiền bối, nguyện ý tùy ý tiền bối trách phạt!"

Chu Bách Thừa hừ lạnh một tiếng: "Đây chính là ngươi nói, lão phu cũng không thèm để ý cái gì tùy ý trách phạt, ngươi chỉ cần giải độc cho bốn vị thiếu hiệp kia, công khai tạ lỗi, lại xin lỗi lão phu, tự xin rời khỏi vị trí Cốc chủ, để cho người có đức đảm nhiệm là được!"

Từ đầu đến cuối Lâm Tịch vẫn nhìn chằm chằm tay phải ông ta, Chu Bách Thừa vươn tay mở ra ở trước mặt mọi người, trên tay, quả thật không có vật gì.

Người Sở Khinh Hậu sắp xếp lập tức bắt đầu lớn tiếng đánh trống reo hò: "Mau dập đầu bồi tội cho Chu tiền bối!"

"Lòng dạ tiểu nha đầu ác độc như vậy!"

"Nhanh chóng dập đầu bồi tội, mau đem Cốc chủ giao cho người khác làm đi, tiện nhân như ngươi không xứng làm Cốc chủ Y cốc!"

* * *

* * *

Thạch Vân Xuyên cũng lộ vẻ mặt khó xử, chuyện này đúng là từng cơn sóng liên tiếp, khiến người nhìn không kịp.

Lâm Tịch giòn tan nói: "Ai nói trong tay Chu Bách Thừa không có vật gì? Không phải còn có một chiếc nhẫn sao?" Nàng đã gọi thẳng tên, không còn hô cái gì tiền bối.

Nàng vừa nói ra lời này, sắc mặt Chu Bách Thừa đột nhiên thay đổi, ngoài mạnh trong yếu quát: "Thật sự là khinh người quá đáng! Chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu, ta kính ngươi là đồ đệ Lai thần y mới tha thứ cho ngươi nhiều lần, ngươi đúng là hếch mũi lên mặt sao? Tốt tốt tốt! Lão phu liền thay thế thế Lai thần y dạy dỗ tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng như ngươi!"

Nói xong, ra tay như điện trực tiếp vỗ tới đỉnh đầu Lâm Tịch.

Các huyệt trên đầu người như là bách hội, thần đình, ách môn đều thuộc về phạm vi tử huyệt, bị một đôi móng vuốt lớn như vậy vỗ trúng, nhẹ thì câm điếc tê liệt hôn mê, nặng thì trực tiếp mất mạng.

Lâm Tịch thấy trên mặt ông ta lộ vẻ hung ác, biết lão thất phu này muốn giết người diệt khẩu, chẳng qua là, giết nàng dễ dàng như vậy sao?



Cỗ thân thể này của Khúc U U không có một chút cơ sở võ công nào, toàn bộ thủ đoạn vũ lực của Lâm Tịch đều bị hệ thống phong kín, nhưng Lâm Tịch vẫn còn tinh thần lực khổng lồ, mặc dù không thể phát động tinh thần đâm, nhưng cũng có thể cảm giác được sát ý và nội kình của đối phương phun trào ở nơi nào.

Kỳ thật trước khi Chu Bách Thừa động thủ Lâm Tịch đã lập tức ôm đầu kêu một tiếng "Cứu mạng, giết người diệt khẩu kìa!"

Sau đó chỉ nghe hai tiếng "Bịch bịch" nương theo một tiếng hét thảm, tiếp theo là cánh chim chóc "Vù vù" bay qua, sau đó là tiếng đập "Bốp bốp bốp," cuối cùng lại là tiếng cánh chim chấn động.

Chỉ thấy Chu Bách Thừa mới vừa rồi còn trợn mắt kim cương, giờ phút này hai tay gắt gao che hạ thể của mình, một tiếng hét thảm vừa rồi chính là do ông ta phát ra lúc bộ vị quan trọng nào đó bị tập kích bất ngờ, bây giờ vẫn kịch liệt đau nhức như cũ, nhưng ông ta đã có thể khống chế chính mình không kêu đau thành tiếng, không còn kêu thảm không có nghĩa là không bị thương, bản thân ông ta cao lớn, giờ phút này khom lưng run rẩy toàn thân, loại phong phạm của tiền bối lập tức giảm bớt đi nhiều.

Đám người thấy được rõ ràng, mới biết được hai tiểu đồng khoảng mười tuổi cũng không phải ăn chay, tốc độ và khí lực này so với bọn họ cũng không kém bao nhiêu! Hai con sơn ca thì lại càng không cần phải nói, Chu Bách Thừa vừa đưa tay che một nơi nào đó, hai con chim liền mổ loạn trên đỉnh đầu của ông ta một trận, tóc bị kéo đứt vài chùm không nói, còn có chỗ đã bị rách da chảy máu.

Lâm Tịch lớn tiếng nói: "Chu Bách Thừa, không làm trộm không chột dạ, ngươi vội vã diệt khẩu như vậy, chẳng phải là không đánh đã khai?"

Thạch Vân Xuyên nói một tiếng "Đắc tội" cùng hai người khác liên thủ khống chế Chu Bách Thừa, cẩn thận tới gần chiếc nhẫn trên tay ông ta, cẩn thận quan sát, quả nhiên thấy bên trong có một lỗ nhỏ, mà chiếc nhẫn này được làm cực kỳ tinh xảo, chính là loại rỗng ruột có khóa đôi, nhẹ nhàng xoay chuyển, bên trong lập tức bắn ra một cây kim mỏng như lông trâu, toàn thân kim nhỏ đen như mực, nghĩ cũng biết tất nhiên là vật kịch độc.

Thạch Vân Xuyên rất biết làm người, vội cung kính nói với Dương Tử Hưng: "Dương đại gia, thứ này có thể cần ngươi tới xem một chút."

Dương Tử Hưng cẩn thận phân biệt trong chốc lát, vô cùng chắc chắn nói: "Đây là kiến huyết phong hầu, thấy máu lập tức mất mạng, thần tiên khó cứu!"

Lâm Tịch thong thả thở dài: "Quả thật là thần tiên khó cứu, Chu Bách Thừa đã chết."

Quả nhiên, chỗ bị chim mổ trên người Chu Bách Thừa, ban đầu vẫn là dòng máu màu đỏ, hiện tại đã biến thành màu đen, hiển nhiên là trước khi xảy ra chuyện ông ta đã dùng chiếc nhẫn kia đâm chính mình.

Đang cảm khái một thế hệ nổi danh vậy mà chết thế này, lại nghe thấy có người nói: "Sở Khinh Hậu, ngươi đây là muốn đi đâu?"

Rõ ràng là tiếng Chiến Vô Nhai, chẳng biết từ lúc nào hắn ta đã đứng lên từ dưới đất, đang đứng chắn đường đi của Sở Khinh Hậu, trên mặt mang theo sát khí lạnh lẽo.

Lúc này còn có thể đi đâu? Đương nhiên là muốn chạy!



Chiến Vô Nhai vái chào trên đài dưới đài: "Ta có thể chứng thực, lời Khúc thần y nói là thật, bây giờ Chiến mỗ đã khôi phục nội lực, Vân huynh, Lăng huynh chẳng lẽ các ngươi còn không tin ta?"

Còn có cái gì không tin? Đang ngồi ở đây đều là lão giang hồ, mặc dù không có chứng cứ, nhưng xem tràng diện hôm nay đã có thể phân tích ra bảy tám phần, tự nhiên là tất cả lời Cốc chủ Y cốc nói đều là thật.

Đám người thổn thức không thôi, xem ra câu nói người không thể xem bề ngoài, vẫn rất đúng.

Một người là đạp nguyệt trích tiên, một người là trưởng lão võ lâm thành danh đã lâu, vậy mà vì một vị trí minh chủ võ lâm sử dụng thủ đoạn hạ lưu như thế.

Bây giờ sắc mặt Sở Khinh Hậu thật sự có chút khó coi, chú ý cẩn thận bố trí từng bước một, bây giờ toàn bộ thất bại rơi vào vũng bùn, hắn ta vốn định thừa dịp rối loạn chuồn đi, sau đó lại bố trí, nhưng lại bị Chiến Vô Nhai ngăn cản, hắn ta thay đổi ý niệm thật nhanh, nhưng lại không có đối sách.

Ba người bên này mỗi người một ly trà, sau đó cũng nhao nhao đả tọa, phối hợp giải trừ bí dược trong thân thể.

Chỉ chốc lát, Kiều Bất Hối, Vân Tam Lãng đứng dậy, chắp tay gửi lời cảm ơn tới Lâm Tịch, vẻ mặt hai người đều có chút ngượng ngùng, dù sao vừa rồi bọn họ rõ ràng đứng về phía Chu Bách Thừa, hoài nghi Khúc U U là người hạ độc.

Nam Cung Cửu vẫn luôn không phản ứng chút nào đột nhiên kêu thảm một tiếng, "Oa" một phát, phun ra một ngụm máu đen.

Nam Cung Cửu trợn mắt nhìn Lâm Tịch: "Khúc.. Khúc U U, ngươi.. Ngươi cũng dám hại ta!"

Người Tinh Tú Hải ở dưới đài thấy tình cảnh này lập tức như ong vỡ tổ vọt lên lôi đài, thậm chí có người bay thẳng lên, tràng diện lập tức lâm vào hỗn loạn.

Thạch Vân Xuyên và ngũ lão lớn tiếng ra lệnh cho đệ tử từng người, hợp lực ngăn lại những môn nhân Tinh Tú vô cùng phẫn nộ kia.

Thạch Vân Xuyên nói: "Các vị đồng đạo, xin an âm chớ vội, Khúc thần y và Tinh Tú Hải cũng không có thù oán, trong lúc này tất nhiên là có hiểu lầm gì đó, mong rằng các vị cho Thạch mỗ ta chút mặt mũi, nếu thật sự là Khúc thần y làm, tất nhiên Thạch mỗ sẽ trả lại công bằng cho Tinh Tú Hải."

Cao thủ phân biệt độc Dương Tử Hưng lại lần nữa lóng lánh lên sàn, ông ta nhìn một chút máu tươi Nam Cung Cửu phun ra, lại xích lại gần chóp mũi hít hà: "Nam Cung thiếu hiệp thật sự đã oan uổng Khúc thần y, công lực của ngươi quả thật đã khôi phục, nguyên nhân khiến ngươi nôn ra máu là do ngươi đã trúng một loại dâm độc gọi là xuất sinh nhập tử."

Thấy vẻ mặt mọi người ngơ ngác, Dương Tử Hưng lại lần nữa bày ra bộ dáng cao nhân phổ cập khoa học cho mọi người: "Loại độc này nhất định phải thông qua nam nữ giao hợp mới có thể thành công, một phương đem độc nuốt vào trước, trong quá trính giao hợp độc tố sẽ tự nhiên đi vào thân thể đối phương, so với "Thực Cốt Tô" của Y cốc còn khiến người ta khó mà phòng bị, loại độc này giống như tên của nó, người chuyển ra tự nhiên là sống sót, mà người bị độc tố đi vào, tất nhiên sẽ tử vong."

Dương Tử Hưng lộ vẻ mặt mỉa mai: "Cho nên Nam Cung thiếu hiệp hẳn là rõ ràng nhất, loại độc này là người phương nào hạ cho ngươi."
break
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc