Rắn hổ mang bị vạch trần suýt chút nữa ngã nhào vào vòng vây trùng trùng điệp điệp kia lần nữa.
Mẹ kiếp, bị tên kia nói trúng rồi!
Anh ta tức giận đồng thời trong lòng cũng âm thầm cảnh giác, Minh Trung Nguyên này nhìn dáng vẻ thật không đơn giản.
Rắn hổ mang chính là Tiền Duy Duy, anh ta rút toàn bộ thân thể của mình ra khỏi dây leo màu vàng, sau đó thân thể hơi cong, như như mũi tên rời cung đột nhiên vọt tới chỗ dây leo đã trở nên thưa thớt, chỉ cần lại thêm một chút nữa nó sẽ có thể thoát ra.
Đồng tử màu vàng nhạt của Tiền Duy Duy tranh thủ lúc rảnh rỗi nhìn Minh Trung Nguyên âm hiểm tiểu nhân kia một chút, thấy anh ta không có bất kỳ hành động gì mới yên tâm, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đột nhiên vọt về phía khu vực an toàn.
Đón đầu là một con rồng nước phun xuống, sau đó Tiền Duy Duy cảm thấy toàn thân tê dại một hồi, cùng với một tiếng "Bộp" ở cách đó nửa mét..
Sắp thành lại bại!
"Tấn công địch nhất định sẽ cứu, không nên làm chuyện lãng phí không cần thiết, tận lực một kích thành công. Lưu Hàng, thím Xuân, lần này hai người phối hợp rất tốt."
Mẹ nó, tên khốn này, âm người còn ở một bên bình luận sao?
Mấy sợ dây leo phẩm chất không tốt lại quấn quanh, ý đồ kéo anh ta vào khu vực trung tâm một lần nữa, Tiền Duy Duy vặn vẹo đầu rắn, không ngừng phun ra từng ngụm nọc độc, theo làn khói trắng bay lên là mùi khét và tanh hôi.
Bảy người giãy dụa bên trong biển dây leo, chỉ cần có người sắp thành công thoát khỏi sự quấn quanh của dây leo, hoặc Lâm Tịch hoặc những người khác sẽ lập tức ra tay đẩy bọn họ vào trong phạm vi công kích của đám dây tơ hồng kia, mắt thấy mọi người hao hết dị năng, sắp bước theo gót chân tiểu đội hộ tống, cứ việc trong lòng An Tiểu Kha MMP, trên mặt không thể không cười hì hì.
Cô ta thấy ánh mắt Minh Trung Nguyên nhìn mình, cũng không có bất kỳ oán hận gì, lại cảm thấy anh ta cũng không phải trùng sinh giống chính mình.
Dù Minh Trung Nguyên cũng trùng sinh, ân oán lớn nhất giữa mình và anh ta chính là cuỗm tiền bán nhà của anh ta mà thôi, kiếp trước, đến chết Minh Trung Nguyên cũng không biết lần nhiệm vụ pháo hôi kia thật ra là do cô ta bày mưu đặt kế.
Nếu đã không có cách nào xác định Minh Trung Nguyên có phải trùng sinh hay không, dứt khoát tiếp tục giả bộ hồ đồ gặp chiêu phá chiêu đi.
Nghĩ tới đây, An Tiểu Kha ổn định lại tâm thần.
"Trung Nguyên, chúng ta cũng không có thù oán gì, quen biết một hồi, anh đứng xem vậy thì thôi, sao nhất định phải bỏ đá xuống giếng?" Trên mặt An Tiểu Kha hiện lên vẻ bi thương, bắt đầu giả bộ đáng thương.
Một khi hao hết dị năng, bọn họ cũng sẽ chết ở chỗ này.
Trong lòng An Tiểu Kha thầm hận, Minh Trung Nguyên đáng chết này!
"Cô sai rồi, tôi không phải là đến đứng xem, cũng không phải muốn bỏ đá xuống giếng, tôi chỉ là nghe nói có không ít hàng cứng ở chỗ này, muốn lấy trở về phòng thân. Không có cách nào nha, chúng tôi không giống các người, cả đám đều có dị năng kinh khủng, một thôn nhỏ chỉ có vài người tiến hóa như chúng tôi, đành phải dựa vào những thứ này mà thôi." Lâm Tịch nói vô cùng đáng thương.
Trong lòng An Tiểu Kha âm thầm bĩu môi, vẫn còn muốn lá mặt lá trái: "Vậy thì tốt quá, chúng tôi cũng không lấy được những vũ khí kia, đều bị bao vây bên trong đám dây leo rồi, thừa dịp hiện tại chúng tôi kiềm chế đám dây leo này, các người mau chóng tới lấy đi."
Lâm Tịch nói nhăng nói cuội, nhưng cứ án binh bất động.
An Tiểu Kha tức giận trong lòng, biết rõ hiện tại anh ta dù bận vẫn ung dung đứng ở bên cạnh tất nhiên là không có ý tốt, nhưng toàn bộ tiểu đội của mình đều sa vào vũng bùn, đành phải vừa không ngừng ném ra đao nước, vừa lên dây cót tinh thần nói: "Anh Trung Nguyên, anh luôn vui vẻ với việc giúp người, năm đó cũng tốt bụng thu lưu tôi, anh có thể giúp chúng tôi một tay hay không, chỉ cần chúng tôi có thể thoát khỏi khốn cảnh, tôi cho anh một ít vũ khí có được hay không?"
Lâm Tịch lại từ chối nhận thẻ người tốt: "Tại thế đạo như vậy muốn làm người tốt phải trả giá quá đắt, tôi không đảm đương nổi, buổi sáng mới cứu được bốn người, kết quả bọn họ lại lấy oán trả ơn, tập kích người của chúng tôi còn muốn cướp ta vòng tay của em gái tôi."
Trong lòng An Tiểu Kha nhảy một cái, chẳng lẽ Trương Lệ bọn họ thành công? Nhưng vì sao đến lúc này cũng không thấy một người tới đây chứ?
"Phải không, vậy cũng không quá tốt, người các anh bị thương có nặng hay không? Vòng tay bị cướp rồi sao?"
Lâm Tịch cười cười không có ý tốt: "Cô đoán xem?"
An Tiểu Kha chán nản.
Khuất Lượng ở gần An Tiểu Kha chỉ là một dị năng không gian, dưới sự giúp đỡ của An Tiểu Kha mới miễn cưỡng chèo chống đến bây giờ, đã mệt thở không ra hơi: "Kha.. Chị Kha, các người có thể chờ ôn chuyện sau được hay không, đưa tất cả mọi người lên đi, em chống đỡ.. Không nổi."
Chuyện cho tới bây giờ An Tiểu Kha rõ ràng, Minh Trung Nguyên tuyệt đối đã biết mấy người kia do cô ta phái tới, hơn nữa cũng biết rõ Trương Lệ bọn họ tiết lộ tin tức của bên mình cho Minh Trung Nguyên.
Minh Trung Nguyên dường như trở nên có chút khác biệt với trước kia, người đàn ông luôn cảm thấy tự ti bởi vì tên của mình khắc cha khắc mẹ sẽ không bao giờ mang theo nụ cười lưu manh xấu xa nói chút chuyện vớ vẩn với cô ta như vậy.
Nhưng cô ta thăm dò vài lần, Minh Trung Nguyên đều đáp đến giọt nước không lọt.
Giờ phút này An Tiểu Kha cũng đã là nỏ mạnh hết đà, đành phải gọn gàng dứt khoát hỏi: "Không cần vòng vo nữa, nói đi, anh muốn như thế nào mới bằng lòng giúp chúng tôi đi lên."
Lúc nói những lời này trong lòng cô ta thực nghẹn khuất, không có tên súc sinh này ba phen mấy bận cản trở, bọn họ đã sớm thoát khỏi khốn cảnh, bây giờ lại không dám vạch mặt chỉ có thể xin người ta "Hỗ trợ."
Trong lòng An Tiểu Kha có một vạn con lì lợm tôm điên cuồng chạy qua.
Mẹ kiếp, sao không nói thẳng muốn lấy toàn bộ vũ khí của chúng tôi?
"Mỗi nhà một nửa!" An Tiểu Kha cò kè mặc cả.
Lâm Tịch huýt sáo: "Nơi này không phải chợ bán thức ăn, đây là cô đang mua bảy mạng người của tiểu đội nhà mình, hóa ra mạng các người ti tiện như vậy sao?"
An Tiểu Kha đột nhiên phát hiện người này miệng tiện đến mức khiến cho người ta muốn đem anh ta nghiền xương thành tro, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cứu người trước, thanh toán sau. Anh đã từng lừa tôi, tôi không tin anh."
"Tương tự, tôi cũng không tin cô, thật đáng tiếc, cuộc làm ăn này đàm phán không thành công." Lâm Tịch nhún vai, quay đầu nói với người bên cạnh: "Chúng ta tiếp tục vây xem, có người mang hạt dưa không? Cá khô? Bắp rang?"
"Đồng ý! Khuất Lượng, đem toàn bộ vũ khí đưa cho bọn họ!" An Tiểu Kha cắn chặt răng, phần khuất nhục này, cô ta tuyệt đối sẽ trả lại gấp bội cho Minh Trung Nguyên!
Lâm Tịch đưa tay chỉ một vị trí: "Để ở chỗ này đi."
Vừa dứt lời, súng đạn được sắp xếp chỉnh tề xuất hiện tại vị trí Lâm Tịch chỉ định, Lâm Tịch nhìn một chút, chắc hẳn không có tư tàng, thế là bình tĩnh đem đồ vật thu vào trong không gian. Sau đó đám người cùng nhau tiến vào biển dây leo màu vàng tầng tầng lớp lớp kia.
Bây giờ một mảnh dây tơ hồng này đã hoàn toàn mở rộng ra, diện tích che phủ khoảng chừng ba km, những đóa hoa màu trắng nho nhỏ cộng thêm từng chuỗi hạt màu da cam, phối hợp với sợi dây leo màu vàng óng ánh, nhìn vui mắt vui tai giống như những tấm rèm châu với hình thái khác nhau, chỉ khi nào tiến vào phạm vi ba km hầu như tất cả đều là thứ đồ chơi này, chứng sợ hãi đông đúc đều phạm vào.
Chèo chống một mảng dây leo lớn như vậy, đối với thực vật biến dị mà nói cũng là một loại gánh nặng, dây tơ hồng đã chiến đấu với đám người này lâu như vậy, chỉ hấp thu được một ít máu, đã sớm nhập không đủ xuất, cũng là gắng gượng chịu đựng.
Từ lúc Lâm Tịch dẫn dắt đội ngũ gia nhập phân chia không ít dây leo, gánh nặng của đội ngũ An Tiểu Kha rõ ràng giảm bớt, rốt cuộc bình an thoát khỏi phạm vi công kích của dây tơ hồng.
Tiền Duy Duy toàn thân áo đen vừa đạp lên khu vực an toàn, lập tức bổ nhào về phía trước, trong nháy mắt trên mặt đất lại xuất hiện con rắn hổ mang hơn bốn mươi cm kia, phun một ngụm nọc độc tới sau lưng Lâm Tịch đang không có chút đề phòng nào!