Lưu thị không kiềm chế được nở nụ cười, Lâm Tịch cũng mím môi cười, lúc này trong phòng tràn ngập tiếng cười, bên ngoài Vũ Lai Bảo đang chơi cưỡi ngựa nghe tiếng cười chạy vào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hoang mang: "Sao thế? Mọi người cười cái gì?" Nhìn thùng gỗ dùng để ngâm chân một chút, cũng thả bàn chân nhỏ vào, kết quả hai chân bị bỏng do nhiệt độ hơi cao vội co rụt lại, vẻ mặt cầu xin nhảy ồn ào cả phòng: "Ui da! Bỏng chết con rồi, bỏng chết con rồi!"
Trong phòng mọi người cũng không nhịn được cười, sau một lúc, Lâm Tịch mới nghiêm mặt nói: "Nương, buổi tối hôm đó con bị rắn dọa sợ nằm mơ một giấc, mơ thấy có một lão đầu râu bạc nói với con bệnh viêm khớp đau chân của người và cha có thể dùng thứ này ngâm và đắp lên chân thì có thể tốt, nhưng mà phải kiên trì, đợi khoảng một tháng thì hiệu quả sẽ rất rõ ràng đấy. Còn nói mỗi tháng nương bị đau bụng cũng sẽ tốt, tuy nhiên phải dùng thứ này phơi khô và nấu với trứng gà cùng ăn thì sẽ nhanh tốt thôi. Lão đầu còn nói bé con nhà ông ta không nghe lời, hù dọa con, bảo con đừng để ý, còn dạy cho con biết rất nhiều thứ nói rằng coi như đền bù."
Vô duyên vô cớ nàng đột nhiên biết được nhiều tri thức liên quan tới thảo dược như vậy, chắc chắn Lâm Tịch phải cho ra một lời giải thích. Cho dù nàng không nói, thì khẳng định Vũ cha và Lưu thị cũng sẽ hỏi đến, còn không bằng chính mình khai báo trước.
Người nông thôn đều rất mê tín. Những chuyện xưa về Thần Tiên Yêu Ma, sơn tinh quỷ quái bọn họ vừa mang kính sợ vừa tin tưởng. Thật sự Lâm Tịch tìm không thấy lý do gì bỗng nhiên liền biết được rất nhiều như thế, vì vậy phải dùng lý do này lấy cớ, mặc dù rất gượng ép, nhưng mà nó thường có thể khiến người khác tin tưởng hơn.
Quả nhiên nghe vậy Vũ cha và Lưu thị bái lạy bốn phía, trong miệng lẩm nhẩm "Không có trách gì cả, ta còn phải cám ơn lão Tiên gia ngài đấy" các loại linh tinh, Vũ cha quay đầu vẻ mặt nghiêm túc đối với Lâm Tịch và Vũ Lai Bảo nói: "Chuyện Tiên gia chúng ta được lợi ích âm thầm là được rồi, sau này ai cũng không được truyền ra ngoài, nói ra chỉ sợ Tiên gia trách tội, hơn nữa có thể sẽ không linh nghiệm! Đã nghe rõ chưa?"
Lời này của Vũ cha tự nhiên là gãi đúng chỗ ngứa của Lâm Tịch, vẻ mặt ngây thơ của Vũ Lai Bảo cũng gật đầu.
Lưu thị kéo tay Lâm Tịch, hỏi: "Vậy lão Tiên gia còn dạy ngươi những gì?"
Lâm Tịch chỉ những thảo dược đó do chính mình chuẩn bị, nói: "Lão Tiên gia nói những vật này phơi khô cầm đi tiệm thuốc có thể đổi tiền."
Lưu thị và Vũ cha nhanh chóng tới nhìn kỹ hơn một đống thảo dược nhỏ đã được xử lý tốt và phơi khô một chút: "Cái này.. Cái này không phải đều ở phía sau núi sao? Đây là xương dê, cái đó không phải cây ớt đắng sao, cái này.. Những thứ này có thể đổi tiền?"
Trong ánh mắt hai người đều là hoài nghi.
Lâm Tịch cười toe toét một tiếng, không thể nói là hồn nhiên đáng yêu: "Nhị Nha cũng không tin lắm, hay là trước tiên cha mẹ thử ngâm chân một chút, nếu như mỗi ngày ngâm mà thật sự tốt, thì lão đầu đó không có lừa gạt con, những cái khác cũng là thật thì được rồi!"
Nếu là thật sự, lập tức hai mắt Vũ cha và Lưu thị sáng lên, nếu là thật sự, vậy coi như phát đạt rồi, Nhị Nha chuẩn bị những thứ này có thể có ở phía sau núi đấy, trong nhà sẽ có thu nhập nhiều hơn, nếu là thật sự..
Ngay lập tức hai người liền rơi vào ảo tưởng của riêng họ, ở trong tất cả các loại yy*.
*YY: Tự sướng, tự ảo tưởng, tưởng tượng.
Vũ cha: Đến lúc đó phải sửa chữa phòng ở tốt một chút, trên nóc nhà tăng thêm miếng ngói, nhà lão Thôn trưởng chính là làm như thế, nhìn xem rất có khí thế không nói, trời mưa cũng không lo lắng mưa dột. Thuận tiện lại xây thêm hai gian phòng, nhi tử cũng lớn..
Lưu thị: Có tiền thì mua cho nhi tử bảo bối nhiều đồ bồi bổ, làm thêm thịt, trứng gà một cái cũng không bán, tất cả cho nhi tử ăn.. Ừm.. Đại nha đầu Nhị nha đầu cũng ăn thêm một ít đi, suy nghĩ dù sao những lợi ích này cũng do Nhị nha đầu mang đến, cũng không thể khiến nó thiệt thòi, Đại nha đầu không còn nhỏ, làm bộ quần áo cho ba đứa bé, mua thêm cho hai nha đầu trang sức..
Lâm Tịch nhìn mặt mũi hai người tràn đầy vẻ hưng phấn, cũng biết bọn họ thật sự suy nghĩ nhiều, nếu như không có thân thể giam cầm có lẽ hiện tại hai người đã lao ra khỏi hệ ngân hà.
Hai người càng nghĩ càng đẹp, thời gian sau đó không nói nhiều mà phối hợp Lâm Tịch. Bọn họ còn cắt giảm một ít công việc của Lâm Tịch, nghe nói sau này kiếm được tiền sẽ mua cho mình quần áo và trâm cài tóc xinh đẹp, Vũ Lam cũng chủ động yêu cầu chia sẻ một chút việc nhà, Vũ Lai Bảo thì hào hứng la hét muốn cùng Nhị Nha đi lên núi hái thuốc kiếm tiền.
Lâm Tịch nâng trán, đây là.. Cả nhà tổng động viên rồi? Áp lực như núi, nếu như những thảo dược này không thể hoặc không bán được mấy đồng tiền, cả nhà có thể đánh nàng một trận hay không?
Dù sao hiện tại quan hệ của Lâm Tịch và người trong nhà đã thay đổi rất nhiều, mỗi ngày dựa vào việc ngâm chân cho cha mẹ thật sự Lâm Tịch đã càn quét một đợt cảm giác tồn tại, mà Vũ Lam thỉnh thoảng cũng sẽ thì thầm nói với nàng. Đệ đệ Vũ Lai Bảo cũng không phải bị sủng đến nỗi coi trời bằng vung, chỉ là hơi tùy hứng và nghịch ngợm một chút, Lâm Tịch lặng lẽ thở dài, thật ra đây là một gia đình rất ấm áp, mặc dù hơi nghèo khó.
Tất cả là do giao tiếp kém gây họa mà ra!
Một ngày này, Lâm Tịch lại một lần thắng lợi trở về từ trên núi. Sự nóng bức của ban ngày đã tản đi, ánh nắng buổi chiều kéo bóng dáng của nàng dài ra, gió đêm lướt nhẹ qua gương mặt của nàng, cùng với mùi hương nhàn nhạt từ cỏ xanh, dường như cả người cũng muốn cưỡi gió bay đi, Lâm Tịch cảm giác rất thoải mái.
Khoảng thời gian này chân Vũ cha và Lưu thị đã thấy có hiệu quả, ngay cả Lưu thị bị đau bụng kinh cũng không đúng hạn mà tới theo chu kì kinh nguyệt, lần này Lưu thị vừa mừng vừa sợ, xem ra lão Tiên gia đó nói đúng là sự thật.
Trải qua gia công bào chế đơn giản, Lâm Tịch nhìn số lượng thảo dược cũng không ít, nàng chuẩn bị hai ngày nữa sẽ xin Lưu thị đi cùng lên phiên chợ trấn trên, đúng lúc trứng gà trong nhà cũng tồn gần đủ cho một lần bán.
Hôm nay Lâm Tịch phát hiện rất nhiều loại nấm giống như nấm đùi gà, chẳng qua nàng nhớ trong thế giới kia nấm đùi gà phải tự mình nuôi dưỡng. Thế mà nơi này lại xuất hiện nấm hoang dại, từng bụi từng bụi tươi non giống như ngón tay đứa bé phóng lớn, Lâm Tịch cẩn thận hái nấm, đặt nó lên trên cùng của sọt, nấm này cực kì non, hơi không chú ý thì sẽ đụng tổn thương. Buổi tối hôm nay có thêm nguyên liệu rồi, sở dĩ gọi nấm này là nấm đùi gà bởi vì lúc bắt đầu ăn có hương vị đùi gà, cực kỳ ngon. Lâm Tịch chuẩn bị dùng nó hầm với một ít khoai tây, rắc thêm bột rau thơm, ôi, nước miếng!
Đang nghĩ thật hay, thình lình một bóng đen xông ra ngăn lại đường đi của nàng, Lâm Tịch giật mình, mẹ nó, nơi thâm sơn cùng cốc này cũng có cản đường ăn cướp sao?
"Nhị Nha, ngươi chạy đi đâu vậy, vài ngày không gặp, Lam ca ca nhớ ngươi muốn chết."
Mẹ nó, hù chết lão tử, còn tưởng rằng là muốn cướp nấm của ta chứ!
Hóa ra là tên vô lại Lam cóc này, Lâm Tịch bĩu môi, đức hạnh, còn Lam ca ca, ngươi ấy hả còn Lam muội muội đâu, có một đám xì trum màu xanh trên ngọn núi và biển bên kia thả ở đó kìa!
Lâm Tịch không nói lời nào vòng qua hắn tiếp tục bước đi.
"Này! Này! Này!" Lam Vĩnh Phú liên tục không ngừng lại lần nữa ngăn lại trước mặt Lâm Tịch, cười đùa tí tửng vươn tay muốn kéo ống tay áo của nàng: "Nhị Nha muội tử, sao ngươi còn không để ý tới ta chứ, mấy ngày trước không phải ta đã nói rồi sao, ngươi làm thê tử của ta được không?"