Sơ Tranh không kiên nhẫn, dữ dằn nhìn hắn: "Ngươi đủ chưa?"
Lắm vấn đề như thế.
Mười vạn câu hỏi vì sao chuyển thế à!
"..."
Tuyết Uyên bị Sơ Tranh hung, cũng xù lông theo: "Ngươi hung dữ cái gì? Đừng tưởng rằng bản tôn sợ ngươi, nói cho ngươi biết, hiện tại bản tôn không sợ ngươi nữa!"
"..." Hổ Vương bị dọa đến run rẩy, nhìn cũng không thể nhìn sao? "Ta, ta, ta chính là cảm thấy ngài... ngài thật đẹp, không giống như ta nghĩ."
"Hừ." Hắn đương nhiên đẹp, hắn chính là hung thú đẹp mắt nhất ở thời kỳ thượng cổ đó! Thiếu niên nghiêng người xuống, trong con ngươi đỏ rực có một tầng ánh sáng lưu chuyển: "Ngươi nghĩ là thế nào?"
Hổ Vương: "..."
Hắn nghĩ là...
Hung thú, tất nhiên là loại có dáng người cường tráng, kiểu hình tượng mà làm cho người ta vừa nhìn đã sợ ấy.
Ai biết khi hóa hình lại là một thiếu niên, thanh tuyển xinh đẹp đến không tưởng nổi.
Hổ Vương cảm thấy nếu mình nói ra những lời này thì ngay cả xương cũng không còn nữa.
"Ngài là Hắc Hồ, ta cho rằng ngài là kiểu tương đối thành thục..." Hổ Vương gập ghềnh trả lời, thật vất vả mới lừa gạt được Tuyết Uyên, Hổ Vương cảm thấy như mình ném đi nửa cái mạng.
Tiểu đệ từ đằng xa chạy tới: "Hổ Vương, Hổ Vương, Lang Vương tới."
Hổ Vương tằng hắng một tiếng: "Hắn tới làm gì?"
Tiểu đệ: "Không biết a."
Hổ Vương: "Mang theo bao nhiêu yêu?"
Tiểu đệ: "Không có đâu, chỉ có một mình hắn."
Hổ Vương híp mắt lại: "Đi xem một chút."
...
Lúc chạng vạng tối Sơ Tranh nhận được tin tức từ chỗ Hổ Vương, là Lang Vương muốn Tiên Linh Diệp.
Sơ Tranh có Tiên Linh Diệp, nhưng mà Lang Vương...
"Đại Vương, Lang Vương nói hắn đã biết rõ ràng, chuyện khách điếm Vạn Vật, là con hắn không đúng, hắn biết sai rồi, đặc biệt đến xin lỗi."
Hổ Vương thuật lại lời Lang Vương.
Lang Vương từ Thập Lý Bát Sơn trở về, liền tra hỏi lũ sói con nhà mình lần nữa.
Tên oắt con này ở bên ngoài là dạng gì, đáy lòng Lang Vương rất rõ ràng.
Quả nhiên hắn chỉ uy hiếp một chút, có gì oắt con cũng nói ra hết.
"Ngươi tự giải quyết đi."
Sơ Tranh ngại phiền phức, trực tiếp ném chuyện này cho Hổ Vương.
Hổ Vương: "..."
Ta giải quyết như thế nào aaa!
Hổ Vương đần độn nhìn Sơ Tranh rời đi.
Ở trên đường trở về, Sơ Tranh gặp phải mấy con tiểu yêu bị kinh sợ.
Thiếu niên ngồi xổm trên một cái lối nhỏ, rõ ràng là tư thế có chút bất nhã, nhưng bởi vì dáng dấp hắn thật đẹp, nên nhìn qua cũng là cảnh đẹp ý vui.
Người đẹp chính là không giống nha.
"Ngồi xổm ở đây làm gì?" Sơ Tranh đến gần, kéo hắn lên.
Tuyết Uyên giống như không có xương cốt, mềm mại như bông dựa vào người cô, động tác tự nhiên, giống như hắn vẫn còn là con tiểu hồ ly lúc trước.
"Đói."
Muốn ăn!
Muốn ăn những con tiểu yêu tinh nhảy nhót tưng bừng kia!!
Sơ Tranh thuận tay vỗ vỗ lưng hắn: "Ngươi là một con hung thú, đói cái gì?"
Tuyết Uyên bất mãn: "Hung thú thì sao? Hung thú không cần ăn chắc? Ngươi kỳ thị hung thú?"
Hung thú nên ăn yêu ăn thịt người!
Tuyết Uyên dựa vào Sơ Tranh, có thể trông thấy cần cổ thon dài của Sơ Tranh, tinh tế bóng loáng như ngọc.
Hắn nhịn không được liếm môi một cái.
"Ăn..."
Chữ "cỏ" của Sơ Tranh kẹt trong cổ họng.
Tiểu Hồ Ly tiến đến cần cổ, cắn cổ cô, răng đâm rách làn da, tiếng nuốt phá lệ rõ ràng.
Đầu lưỡi thỉnh thoảng đảo qua làn da, mang theo từng đợt tê dại.
Sơ Tranh có chút ôm chặt hắn.
Tiểu Hồ Ly càng uống càng hăng hái.
Sơ Tranh chỉ có thể lên tiếng ngăn cản hắn: "Đủ rồi."