Sơ Tranh nói chuyện với Tiểu Hồ Ly, trực tiếp không thèm đếm xỉa đến Tịch Lan.
Tịch Lan siết chặt lòng bàn tay, chịu đựng lửa giận: "Sơ Tranh, ta không muốn đối địch với ngươi."
Tịch Lan lộ ra vẻ mặt bị làm khó, một bộ dạng "ta cũng vì suy nghĩ cho ngươi, ngươi không nên ép ta".
Sơ Tranh lạnh lùng nói: "Vậy ngươi biến đi."
Không muốn đối địch với ta, mà còn xuất hiện trước mặt ta, muốn chết à?
"..." Tịch Lan bị nghẹn lại, móng tay hung hăng bóp lấy lòng bàn tay, bày ra vẻ mặt mỉm cười: "Sơ Tranh, ngươi không nên ép ta."
"Ép ngươi thì thế nào." Đánh ta chắc!
Thật là sợ ngươi nha!
Tịch Lan nhất định phải lấy được Tuyết Uyên.
Nàng ta giơ tay lên không trung búng một cái.
Bụi cỏ sau lưng vang lên tiếng sàn sạt.
Ngay sau đó có hai người đi tới.
Hai người kia đều ăn mặc giống như người tu đạo, bộ pháp đồng đều đi từ trong bụi cỏ tới.
Nhưng ánh mắt bọn họ vô thần, giống như con rối bị giật dây khống chế.
Hai người đi tới, không cần Tịch Lan lên tiếng, trực tiếp phóng tới chỗ Sơ Tranh.
Hai người này đều là người tu đạo, có pháp thuật.
Cơ mà dù sao Sơ Tranh cũng là thượng thần, pháp lực so với bọn họ càng lợi hại hơn.
Nhưng hai người này tựa hồ không biết đau đớn.
Mặc kệ tổn thương ở đâu, bọn họ đều có thể ngay lập tức đứng lên, không lo không sợ phóng về phía cô.
"Bọn họ không chết không thôi, ngươi không đối phó được bọn họ."
Thanh âm Tịch Lan chậm rãi vang lên.
"Sơ Tranh, ngươi tốt nhất hãy giao Tuyết Uyên cho ta, nhìn ân tình lúc trước ngươi đã cứu ta, ta tha cho ngươi một mạng."
Sơ Tranh đá văng người đang nhào tới.
Mạng của ta cần ngươi tha chắc?
Con chó điên này nằm mơ giữa ban ngày à!
Dáng dấp đẹp, cho là mộng cũng đẹp hả?
Sơ Tranh vừa phun tào, vừa giơ tay, ngân tuyến bay ra, quấn lấy một người trong đó, rồi bỗng nhiên ném về phía Tịch Lan bên kia.
Tịch Lan phát hiện dị thường, tựa hồ muốn làm người kia dừng lại.
Người kia giãy dụa đến kịch liệt, nhưng mà cũng không có tác dụng gì.
Tịch Lan thấy tình thế không đúng, cấp tốc tránh ra.
Ầm——
Người kia nện xuống chỗ Tịch Lan đứng vừa rồi.
Hắn ta vẫn không biết đau đớn, lung la lung lay muốn đứng lên.
Nhưng còn chưa đứng vững, thân thể lại bay lên.
Một người khác, thừa cơ nhào về phía Sơ Tranh, Sơ Tranh nhấc chân đạp bay hắn, ngân tuyến đồng thời quấn quanh người này.
Hai người đồng thời đánh về phía Tịch Lan.
Tịch Lan phát hiện hai người kia không nghe theo sai khiến, đáy lòng dâng lên một trận bất an.
Nàng ta muốn tránh hai người kia, thế nhưng nàng ta đột nhiên phát hiện mắt cá chân mình lạnh buốt một trận, sau đó toàn bộ thân thể giống như bị đóng đinh tại chỗ.
Nàng ta cúi đầu nhanh chóng quét mắt một vòng quanh mắt cá chân.
Không có gì cả.
Nàng ta dùng sức muốn xê dịch chân.
Nhưng mà sự thực là nàng ta không mảy may động đậy được.
Trên mắt cá chân lạnh buốt, trong nháy mắt chui lên lưng, mồ hôi lạnh vù vù bốc lên.
Hai người kia nện xuống, cả người Tịch Lan bị đụng bay.
"A..."
Tịch Lan kêu thảm một tiếng.
"Tịch Lan!"
Trong bụi cỏ có một người bay ra, tiếp được Tịch Lan đang rơi xuống.
"Tịch Lan, Tịch Lan nàng không sao chứ?" Thanh Tiêu ôm Tịch Lan, mặt mũi tràn đầy quan tâm.
Đáy lòng Tịch Lan hơi lộp bộp một chút.
Sao Thanh Tiêu lại xuất hiện ở đây?
Đáy lòng Tịch Lan cực nhanh xoay chuyển vài vòng, sắc mặt nháy mắt tái nhợt, giống như bị dọa sợ.
"Phu quân..." Tịch Lan run rẩy mở miệng: "Thượng thần Sơ Tranh... Không biết vì sao lại sai khiến bọn chúng công kích ta."
Sơ Tranh: "..."
Hắc!
Đây là người của ngươi!
Coi như dung mạo ngươi đẹp, thì cũng không thể quăng nồi loạn nha!
Lúc đầu Sơ Tranh muốn trực tiếp xử lý, nhưng lúc này bỗng nhiên triệt tiêu lực lượng, ném hai người kia xuống đất.
"Sơ Tranh!" Thanh Tiêu nghe xong liền tức giận, chất vấn Sơ Tranh: "Vì sao ngươi lại sai khiến người đả thương Tịch Lan? Tịch Lan đối với ngươi tốt như vậy, ngươi còn có cái gì không hài lòng? Lòng dạ ngươi rắn rết như thế sao?!"
"Đây là người của nàng." Sơ Tranh giọng điệu bình thản: "Ngươi đừng nói lung tung."
"Ta nhìn thấy bọn họ công kích Tịch Lan, ngươi còn giảo biện!"
Thanh Tiêu bày biện vẻ mặt "ngươi nói gì ta cũng sẽ không tin, ngươi đang khi dễ Tịch Lan của ta".
Tịch Lan làm bộ ho khan, sắc mặt khó coi giống như muốn chết luôn tại chỗ.
Sơ Tranh: "..."
Vừa rồi tinh thần còn phấn chấn, hồng quang đầy mặt, đảo mắt một cái ngươi liền muốn treo, đây rốt cuộc là giả vờ kiểu gì vậy?
Sạt sạt sạt...
Bên trong lùm cây lục tục xuất hiện mấy người, đều là người của Thần giới.
Bọn họ trông thấy bên này yêu khí ngập trời, cho là có gì dị động, liền chạy tới, ai biết lại là hai bầy yêu ăn no rửng mỡ lao vào đánh nhau.
Sau đó Thanh Tiêu như có cảm ứng, đi lên trên.
Bọn họ liền theo tới...
"Thanh Tiêu tiên quân, xảy ra chuyện gì vậy?" Có người hỏi.
Không phải Tịch Lan đã về Thần giới sao?
Sao lại xuất hiện ở đây?
"Tịch Lan tiên tử tại sao lại ở chỗ này, sao thế?"
"Sơ Tranh đả thương Tịch Lan." Thanh Tiêu nói một tiếng.
"Vì sao?" Có người kinh nghi: "Quan hệ của thượng thần Sơ Tranh và Tịch Lan tiên tử không phải rất tốt sao?"
Từ sau khi Tịch Lan tỉnh lại, người của Thần giới đều biết, nàng ta và Sơ Tranh có quan hệ không tệ.
Tịch Lan ủy khuất lắc đầu: "Ta... Ta không biết, ta tìm được thượng thần Sơ Tranh, nàng bỗng nhiên sai khiến hai người kia công kích ta."
Tịch Lan nói hai người kia, chính là hai người bị Sơ Tranh quẳng xuống đất kia.
Chắc chắn Tịch Lan không thể để cho người của Thần giới biết, hai người kia là người của nàng ta, bằng không thì nàng ta giải thích thế nào?
Cho nên đánh đòn phủ đầu, vứt hai người kia cho Sơ Tranh.
Bộ dáng điềm đạm đáng yêu đó của Tịch Lan, lập tức kích thích ham muốn bảo vệ của nam nhân: "Thượng thần Sơ Tranh, đây là ý gì?"
Sơ Tranh mặt lạnh lùng.
Đã nói không liên quan tới ta.
Bọn chúng không phải người của ta!
Cánh tay khép trong tay áo của Sơ Tranh hơi động một chút.
Người trên đất bỗng nhiên động đậy.
Hai người từ dưới đất bò dậy, tựa như con rối bị khống chế, khớp xương vô cùng cứng ngắc, trong lúc đi lại, phát ra từng tiếng răng rắc răng rắc.
"Bọn họ xảy ra chuyện gì thế?"
"Giống như không có ý thức..."
"Bị khống chế?"
Có người nổi giận gầm lên một tiếng: "Thượng thần Sơ Tranh ngươi làm gì thế!"
Ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, mà còn muốn công kích bọn họ hay sao?
Hai người kia chậm chạp tiến lên, không có bất kỳ ý tứ công kích nào.
Tịch Lan được Thanh Tiêu ôm, ánh mắt liếc qua hai người kia, đáy lòng dâng lên một trận bất an.
Nàng ta liều mạng khống chế hai người kia dừng lại.
Nhưng mà hai người kia hoàn toàn không nghe sai khiến.
Mắt mũi bắt đầu chảy máu.
"Thượng thần Sơ Tranh ngươi..."
Hai người đồng thời dừng lại trước mặt Tịch Lan, con ngươi vô thần nhìn chằm chằm vào nàng ta.
Một đầu gối uốn lượn, chậm rãi quỳ xuống.
Tựa như kỵ sĩ thề sống chết nguyện trung thành.
Tịch Lan: "!!!"
Đám người: "???"
Đám người từng nghe thấy Sơ Tranh nói, hai người này là của Tịch Lan...
Bọn họ hướng ánh mắt về phía Tịch Lan.
Nếu như đây là người của Sơ Tranh, thì vì sao lại quỳ xuống trước mặt Tịch Lan?
"Ta không biết... Bọn họ..." Tịch Lan giống như bị dọa sợ: "Cái này... Phu quân, ta không biết tại sao bọn họ lại quỳ với ta, bọn họ đều do thượng thần Sơ Tranh mang đến."
Thanh Tiêu hoàn toàn tín nhiệm Tịch Lan: "Không sao không sao."
Sơ Tranh: "Ta sao? Ngươi có chứng cứ không? Người bọn họ quỳ chính là ngươi."
Sơ Tranh cảm thấy mình rất vô tội.
Vì sao mà cứ xuống tay mới một tiểu khả ái như ta chứ!
Thanh Tiêu trầm mặt xuống, làm chứng cho Tịch Lan: "Khi ta tới, trông thấy ngươi chỉ huy hai người kia công kích Tịch Lan, chẳng lẽ là ta nhìn lầm?"
Sơ Tranh không có khe hở tiếp lời: "Mắt ngươi mù."