"Đã từng có một cơ duyên xảo hợp, ta tiến vào Trọng Tuyết Dạ Nguyệt, ở trên tế đàn của Trọng Tuyết Dạ Nguyệt cảm nhận được cỗ lực lượng này, nó giống như huyền khí mà lại không phải huyền khí, trong ôn hòa lộ ra lực lượng hủy thiên diệt địa..."
Nhiếp Khôn đột nhiên nhìn về phía gương mặt Tạ Xu.
Sơ Tranh dùng áo choàng che Tạ Xu lại.
Nhiếp Khôn cảm thấy ánh mắt nữ tử càng lạnh hơn, hơn nữa còn lộ ra chút hung dữ, giống như nếu ông ta dám nói cái gì, thì ông ta sẽ không thể rời khỏi chiếc xe ngựa này nữa.
Nhiếp Khôn chỉ thích luyện đan, chuyện khác, ông ta không quan tâm nhiều, nên cũng không muốn kiếm thêm phiền phức.
Trọng Tuyết Dạ Nguyệt đã sụp đổ.
Vị công tử này có phải là cố nhân của Trọng Tuyết Dạ Nguyệt hay không, ông ta không muốn biết
"Cô nương, đây là nguyên linh kim đan, mặt khác những đan dược này có thể cho vị công tử này dùng, điều trị thân thể của hắn, nhưng ta không đề nghị cho hắn sử dụng nguyên linh kim đan."
Người vây bên ngoài xe ngựa cũng không tản ra, Nhiếp Khôn đi rồi, vậy nguyên linh kim đan khẳng định đang ở trên chiếc xe ngựa này.
Ánh mắt của mọi người đều rơi trên xe ngựa.
Nhưng mà cũng không có ai động thủ, chỉ đề phòng nhìn người bên cạnh.
"Người ở bên trong là người của Quân gia các ngươi?" Vương Chí Thành nhìn chằm chằm vào bọn người Sở Ứng Ngữ.
"Không phải." Sở Ứng Ngữ phản bác.
"Nàng nói mình tên là Quân Sơ Tranh." Vương Chí Thành hiển nhiên không tin: "Quân Sơ Tranh... cái tên này giống với vị đại tiểu thư của Quân gia ngươi."
May mắn có mạng che mặt che chắn, nên đám người không nhìn thấy bến hóa trên mặt Sở Ứng Ngữ.
Nàng ta bất mãn nói: "Trên đời này người trùng tên trùng họ không thiếu."
"A, vậy mà ta không biết, ai lại dám trùng tên trùng họ với đại tiểu thư Quân gia đấy..." Vương Chí Thành cười lạnh một tiếng: "Nhưng mà nói đến thì thấy thật kỳ quái, sao ta không biết Quân gia còn có một vị đại tiểu thư nhỉ?"
Đại tiểu thư, kiểu xưng hô thế này, tất nhiên phải là dòng chính.
Nhưng nhiều năm như vậy, bọn họ chỉ nghe qua Quân gia có một vị đại thiếu gia, chứ chưa hề biết, còn có một vị đại tiểu thư.
Giọng điệu của Vương Chí Thành khẽ chuyển: "Không phải các ngươi giả mạo chứ?"
Sở Ứng Ngữ không nghe được hai chữ giả mạo này.
Lý Lương phản ứng nhanh nhất: " Thân thể tiểu thư không tốt, vẫn luôn tĩnh dưỡng, nên không công bố ra ngoài, xin tôn trọng một chút."
Đại gia tộc muốn vụng trộm nuôi dưỡng người, kỳ thật cũng rất dễ dàng.
Lý Lương nói không sai.
"Thân thể đã không tốt, vậy sao hiện tại lại xuất đầu lộ diện?" Vương Chí Thành cũng không thèm nể mặt: "Ta thấy các ngươi và người trong xe ngựa chính là một đám thì có, mau làm cho nàng ra đây!"
Nơi sâu nhất trong đáy mắt Sở Ứng Ngữ cất giấu mấy phần oán độc: "Chúng ta không biết nàng."
"Ra đây làm gì."
Thanh âm của Sơ Tranh và Sở Ứng Ngữ trùng điệp đan xen.
Sơ Tranh xuống xe ngựa, mặt mày lạnh lẽo nhìn bọn họ.
"Vừa lúc." Vương Chí Thành tiến lên hai bước: "Khế ước thú của sư đệ ta vì sao lại ở trong tay ngươi, nếu hôm nay ngươi không nói rõ ràng, thì đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi nơi này."
"Ta đã nói rồi."
"A, ai mà tin, có phải ngươi đã hại chết sư đệ của ta không?"
"Không có." Đừng có mà nói mò.
"Nếu ngươi không hại chết sư đệ ta, vậy sao Vô Địch lại ở trong tay ngươi." Đây là một cái vòng lặp tuần hoàn vô hạn.
Người này tựa hồ không biết chủ nhân của Vô Địch đi làm gì.
Đương nhiên có thể hắn cũng không thèm để ý, hiện tại hắn chỉ cần một cái cớ, để cướp đoạt nguyên linh kim đan mà không vô sỉ mà thôi.
"Hôm nay ta sẽ vì sư đệ đòi một cái công đạo."
"Đền mạng cho sư đệ ta đi!"
Vương Chí Thành nổi giận gầm lên một tiếng, huyền khí trong lòng bàn tay bay ra, vọt thẳng đến trước mặt Sơ Tranh, sau đó người đứng phía sau lưng Vương Chí Thành nối đuôi nhau mà ra.
Nguyên linh kim đan ở trên người Sơ Tranh.
Vương Chí Thành động thủ, những người còn lại sao có thể đứng im được, nếu như muộn mất một bước, thì đồ sẽ bị người ta cướp đi mất.
Đáy lòng Sở Ứng Ngữ rất muốn giết chết Sơ Tranh, như thế thì thân phận của nàng ta sẽ không bị bại lộ.
Bởi vậy nên cũng mang theo Lý Lương gia nhập cuộc chiến.
"Thiếu gia chủ, chúng ta..."
Diêu Dạ đứng ở phía sau cùng, khoanh tay đứng nhìn, không có ý tứ muốn gia nhập, người nhà họ Thẩm có chút sốt ruột.
Gia chủ rất cần viên nguyên linh kim đan kia.
Nhưng Diêu Dạ không lên tiếng, bọn họ cũng không dám tùy tiện tiến lên.
Sơ Tranh không mang theo đám người Phương Thăng, một mình cô đối phó với nhiều người như vậy, hơn nữa còn phải che chở chiếc xe ngựa đằng sau, nên có vẻ hơi ăn thiệt.
"Tiểu nha đầu, thức thời thì mau giao nguyên linh kim đan ra!"
Sơ Tranh mặt mày lãnh đạm, huy động tay áo dài, người vừa nói chuyện lật nghiêng mà lên, đụng bay không ít người.
"Ngươi phải có mạng mà lấy đã."
Thanh âm thanh lãnh của nữ tử chậm rãi vang lên trên bình nguyên bát ngát.
"Thẩm gia các ngươi chơi trò gì vậy!"
"Thẩm Diêu Dạ, ngươi mang người công kích chúng ta làm gì!"
"Thẩm Diêu Dạ, ngươi điên rồi!"
Người của Thẩm gia đột nhiên bắt đầu công kích người xung quanh, nhất thời hoàn cảnh trở nên rất hỗn loạn.
Ngau khi hỗn chiến đang diễn ra, không ai chú ý tới bốn phía xung quanh xe ngựa, yên lặng như đang ở một không gian khác.
Vô Địch núp trong góc, hoảng sợ nhìn hồng y nam tử ngồi trong xe ngựa.
Hắn cũng không làm gì, chỉ yên tĩnh nhìn Vô Địch.
Thế nhưng Vô Địch lại cảm thấy mình giống như là đang bị người lăng trì, từng trận rùng mình cuốn lấy nó.
Nam tử phong hoa tuyệt thế chậm rãi giương khóe môi lên, đường cong vừa vặn, đuôi lông mày cũng nhiễm lên ý cười.
Vô Địch: "..."
Càng kinh khủng!
Cứu mạng a!
Người đang giao thủ cùng Sơ Tranh đột nhiên dừng động tác, bị Sơ Tranh đạp bay, đập vào trong đám người.
Tất cả mọi người đồng thời dừng lại, nhìn qua phía sau cô.
Sơ Tranh: "..." Có quỷ sao!
Đang đánh nhau mà đột nhiên dừng lại, như thế rất không lịch sự đâu!!
Không phải là muốn chờ khi ta quay đầu, mà cho ta một kích trí mạng chứ?
Tất cả mọi người đồng thời dừng lại, Sơ Tranh cũng không tiếp tục động thủ.
Cô quay đầu nhìn về phía sau, một thân ảnh màu đỏ lọt vào đáy mắt.
Bình nguyên nổi gió.
Phất qua cỏ hoang trên mặt đất, hồng y như lửa nhẹ bay, tóc đen và hồng y giao triền bay múa.
Dung mạo nam tử tinh xảo xinh đẹp đến mức có thể làm cả thiên địa đều ảm đạm phai mờ.
Tạ Xu vẫn luôn mang theo khí chất yêu dã mị hoặc của mỹ nhân, nhưng lúc trước không nồng đậm như bây giờ.
Giờ phút này giống như được cởi bỏ lớp phong ấn...
Chỉ thoáng qua một khoảnh khắc như vậy, nhưng Sơ Tranh lại giống như trông thấy một thân ảnh quỷ mị ngồi trên đống xương trắng ngần, yêu dã tà tứ.
Nam tử khẽ giơ tay.
Bình nguyên càng nổi gió lớn.
Hắn đứng trong gió, đỉnh đầu chẳng biết từ lúc nào đã có mây đen dày đặc, bầu trời thấp như muốn áp xuống, phía chân trời có từng trận sấm chớp.
Sơ Tranh: "..."
Thẻ người tốt đang làm gì nha?
Hắc, hắc hóa sao?
Không đúng, nếu là hắc hóa, Vương bát đản đã sớm kêu la rồi.
Sơ Tranh mê man giơ tay, gió xuyên qua đầu ngón tay cô.
Làn gió kia ôn hòa tinh tế, phất qua lòng bàn tay hết sức thoải mái, nhưng khi cô chuẩn bị thu tay lại, thì trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một vết máu.
Tiếp theo là tay áo mình bị cắt thành từng mảnh, bị thổi đến không trung, đảo mắt liền bị gió cắt thành từng mảnh vụn.
Sơ Tranh: "..."
Má ơi!
Có ma!
Làm ta sợ muốn chết!
Sơ Tranh thu hồi tay lại, bởi vì động tác của cô, nên trên cánh tay cũng bị cắt ra một vết máu.
Trong không khí có mùi máu tươi lan tràn.
"Đừng nhúc nhích!"
Phía sau có người kêu to, nhưng đã muộn, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.
Đám người ngã vào trong gió, chớp mắt liền biến thành huyết nhân.
Cơn gió ôn hòa này ẩn giấu sát khí.
Sơ Tranh đứng tại chỗ, chỉ cần bất động, gió thổi vào người lại chính là ôn hòa dễ chịu.
"Đừng nhúc nhích nha." Giọng nói êm tai của nam tử từ từ vang lên.