Mộ Dung Sách hoàn toàn không ngăn cản Sơ Tranh và Tạ Xu rời đi.
Tạ Xu đi rất chậm, thân thể lung la lung lay, bộ dáng như tùy thời có thể ngã xuống.
Sơ Tranh vừa đi vừa nghỉ, quay đầu nhìn hắn.
Thẻ người tốt cũng quá yếu đi!
Khi ta sinh bệnh vẫn có thể đi rất nhanh kia kìa!
Thiên Cẩm Thử bị Sơ Tranh ôm vào ngực, lúc này đang dựng thẳng đầu, học theo Sơ Tranh nhìn Tạ Xu.
Tạ Xu chỉ cảm thấy trong mắt con vật nhỏ kia tràn đầy đồng tình.
Thiên Cẩm Thử: "..." Đồng bệnh tương liên a!
Sơ Tranh thật sự nhìn không được, sải bước đi về, kéo tay hắn, rồi kéo hắn lên lưng.
Tạ Xu được Sơ Tranh cõng lên, biểu cảm của hắn trống rỗng mất vài giây.
"Điện hạ, ngươi làm cái gì vậy?"
Sơ Tranh: "Ôm cho tốt, té xuống thì tự mình phụ trách."
Trước kia nàng muốn chạm vào mình, sẽ thận trọng quan sát phản ứng của hắn, đa số thời điểm hắn có thể phát hiện được, rồi tránh đi.
Nhưng mà...
Hiện tại cô cơ hồ không cho mình chút cơ hội phản ứng, trực tiếp động thủ.
Cô nói cô không phải Sở Ứng Ngữ...
Hai tay Tạ Xu vòng qua cổ Sơ Tranh: "Điện hạ, ngươi nói ngươi không phải Sở Ứng Ngữ, vậy ngươi là ai?"
Tạ Xu nhìn cái cổ bị mình ôm, tú mỹ tinh tế, chỉ cần thoáng dùng sức, là có thể làm cô chết không nghi ngờ.
Cô đối với mình không hề phòng bị như thế...
Hay là không sợ mình giết chết cô?
"Quân Sơ Tranh."
"Ngươi nói cái gì?" Thanh âm của Tạ Xu có chút khàn khàn.
"Ngươi nghe thấy được." Sơ Tranh vô cùng chắc chắn.
Tạ Xu cảm thấy nhịp tim mình đang gia tốc, toàn thân nổi lên một lớp da gà, da đầu run lên từng trận.
Trong bốn nước không có họ Quân.
Bởi vì cái này họ... không cho phép xuất hiện ở đây.
Sơ Tranh cảm giác được thân thể Tạ Xu cứng ngắc, hơi liếc mắt: "Có vấn đề gì?"
Cái họ này kỳ quái lắm sao?
Trước đó bốn người kia nghe được cũng có biểu hiện rất kỳ quái, thẻ người tốt nghe cũng như thế.
"Không có..." Tạ Xu giơ lên nụ cười: "Chỉ là cảm thấy cái họ này rất hiếm gặp."
Sơ Tranh quay đầu lại tiếp tục đi lên phía trước.
Ánh mắt tĩnh mịch của Tạ Xu nhìn vào cổ Sơ Tranh, cánh tay dần dần siết chặt.
"Ngươi muốn giết ta." Sơ Tranh đột nhiên nói.
Giọng nói đầy vô tội của Tạ Xu truyền đến: "Không có a, ta chỉ hơi lạnh."
Sơ Tranh buông hắn ra, Tạ Xu vẫn mang theo nụ cười mê hoặc như cũ, giữa rừng rậm chỉ le lói chút ánh trăng, lộ ra nét yêu dã quỷ dị.
Sơ Tranh cởi áo choàng ra, khoác lên người hắn.
Cô kéo lại vạt áo, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Tạ Xu, an phận chút."
...
Sơ Tranh chọn một chỗ nghỉ ngơi, bên cạnh có một cái đầm nước, Tạ Xu ngồi bên kia tự xử lý vết thương trên người.
Nhưng động tác chậm chạp, giống như có chút không quan tâm.
Cánh tay mang theo chút nhiệt độ cầm lấy khăn trong tay hắn, Tạ Xu bỗng nhiên thức tỉnh.
Ánh trăng chiếu rọi đầm nước, hiện ra bóng nước lăn tăn.
Nữ tử ngồi xổm người xuống, kéo y phục trên vai hắn ra, lộ ra nửa người trên của hắn.
Vết bỏng trên bờ vai là nghiêm trọng nhất, nhìn thấy mà giật mình.
Sơ Tranh: "..."
Mộ Dung Sách, con chó điên kia!
Chờ khi hắn lạc đàn nhất định phải giết chết hắn.
Trừ trên vai, trên người Tạ Xu còn không ít vết thương và máu bầm xanh xanh tím tím.
Sở Ứng Ngữ bảo hộ hắn rất tốt, một đầu ngón tay cũng không nỡ đụng đến, những vết thương này, khẳng định là sau khi hắn rời đi mới bị.
Lúc này mới qua mấy ngày, đã tự biến mình thành cái dạng này.
Tạ Xu cực nhanh giơ tay ngăn cản, kéo y phục lên.
"Để ta tự làm."
Sơ Tranh cưỡng ép đẩy tay hắn ra, Tạ Xu cố chấp không chịu buông tay, Sơ Tranh đành phải trói tay hắn ra phía sau.
Sơ Tranh dữ dằn uy hiếp hắn: "Ngươi còn dám lộn xộn nữa, ta sẽ ném ngươi vào trong đó"
Tạ Xu nhìn đầm nước lạnh như băng một chút, trong đầm nước phản chiếu cái bóng của hắn, hai tay bị trói ở phía sau, quần áo nửa mở, hình ảnh này nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Sơ Tranh cũng mặc kệ Tạ Xu đang suy nghĩ gì.
Kéo y phục của hắn ra, một đồ án hình bông tuyết bỗng nhiên bại lộ trong tầm mắt cô.
Nó giống như là hình xăm, cũng giống một vết bớt, rất là xinh đẹp.
Sơ Tranh chỉ nhìn một chút, rồi bắt đầu xử lý vết thương cho hắn.
Đều là một ít vết thương, không nguy hiểm đến tính mạng, một số vết thương hẳn là bị người đánh mà thành.
"Mộ Dung Sách kia đánh?"
Khóe miệng Tạ Xu cong lên, giữa đuôi lông mày khóe mắt đều là châm chọc: "Rơi vào tay hắn mà ta còn có thể sống sót, hẳn là nên cảm tạ vì hắn thích ngươi như vậy, muốn tra tấn ta lâu hơn một chút đúng không?"
Sơ Tranh ngước mắt: "Ta nói một lần cuối, ta không phải Sở Ứng Ngữ."
Ánh mắt Tạ Xu đột nhiên nhìn sâu vào đáy mắt cô.
Giống như nháy mắt rơi vào trong băng tuyết, rét lạnh thấu xương.
Tạ Xu dời ánh mắt trước: "Ngươi không phải Sở Ứng Ngữ, vậy vì sao dung mạo của ngươi và nàng ta lại giống nhau như vậy?"
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Ai biết."
Tạ Xu lại hỏi: "Vậy vì sao ngươi lại ở đây?"
"... Ta không nhớ rõ."
Tạ Xu ngờ vực: "Có ý gì?"
Sơ Tranh kéo y phục của hắn lên: "Mất trí nhớ."
"Mất trí nhớ?" Tạ Xu càng ngờ vực hơn: "Ngươi nói ngươi không nhớ rõ chuyện trước kia, cũng không biết vì sao lại ở đây, nhưng ngươi lại nhớ kỹ ngươi tên là Quân Sơ Tranh?"
Sơ Tranh gật đầu.
Tạ Xu khẽ cười một tiếng: "Vậy sao ngươi không cảm thấy là sau khi mình mất trí nhớ, trong lúc trống rỗng rồi nghĩ ra một cái tên thì sao?"
"Ngươi nói có chút đạo lý." Sơ Tranh đồng ý.
"Ngươi cảm thấy..." Tiếng nói của Tạ Xu ngừng lại, sau đó bỗng nhiên đề cao âm lượng: "Ngươi làm gì thế!"
"Nhìn xem ngươi còn có vết thương nào hay không." Sơ Tranh nói đến thẳng thắn hùng hồn.
"Không có." Tạ Xu cắn răng nói: "Đừng đụng vào quần của ta."
"Ồ."
Sơ Tranh cởi quần hắn ra.
Tạ Xu: "..."
Khốn nạn!
Tạ Xu nổi giận không thôi, hắn quýnh lên, bỗng nhiên đổ vào đầm nước.
Soạt ——
Sơ Tranh: "..."
Làm gì nha! Không phải chỉ cởi cái quần thôi à, cần thiết phải tự sát sao? Ngươi cho rằng ta muốn cởi quần ngươi lắm à?
Người khác mặc cái quần lót còn có thể lên TV, ngươi như thế này thì có tính là gì đâu!
Cả người tạ Xu chìm xuống đáy nước, bọt nước trong hồ xì xào bốc lên.
Sơ Tranh: "..." Xong rồi, thẻ người tốt không biết bơi sao?
Sơ Tranh xuống nước vớt Tạ Xu lên.
"Khụ khụ khụ..."
Cả người Tạ Xu ướt đẫm, không còn chút khí lực, dựa vào bên cạnh thở dốc, Sơ Tranh thừa cơ lột quần hắn.
Tạ Xu: "..."
Vương bát đản!
Dưới ánh trăng, hai mắt nam tử phiếm hồng, vừa phẫn nộ lại vừa thẹn thùng trừng mắt nhìn nữ tử.
Sơ Tranh thần sắc bình thản quét mắt nhìn về phía chân hắn, hai chân thon dài, trên đùi có không ít vết thương, có chỗ đang chảy máu.
Còn nghiêm trọng hơn cả trên người.
Ánh mắt Sơ Tranh càng lạnh lẽo như đóng băng.
Cô ôm Tạ Xu lên, đặt sang bên cạnh.
Tay Tạ Xu còn bị trói, đành phải cong người lên để ngăn cản.
Bên cạnh hắn có một con vật nhỏ màu vàng đang ngồi, lúc này Tạ Xu mới nhìn rõ, là một con chuột.
Nó đồng tình nhìn hắn.
Còn nhảy nhảy lên.
Thiên Cẩm Thử chưa nhảy được cao bao nhiêu, đã giống như bị thứ gì kéo xuống, bộp một cái quẳng xuống đất.
Thiên Cẩm thử: "..." Xem đi, đồng bệnh tương liên! Chúng ta là một đám!!
Tạ Xu: "..." Con chuột này có bị bệnh không!
Sơ Tranh thắp lửa lên, lột quần áo ướt trên người hắn xuống, phủ thêm áo choàng của cô lên.
"Lạnh không?"
Bên trong bí cảnh, nhiệt độ của ban đêm và ban ngày chênh lệch rất lớn, Tạ Xu còn bị ngâm nước, lại không có huyền khí hộ thể, lúc này cả người đều lạnh đến rùng mình.
Hắn không lên tiếng, cảnh giác nhìn chằm chằm Sơ Tranh.
Sơ Tranh kéo mắt cá chân hắn.
Tạ Xu muốn thu chân lại: "Buông ra!"
Sơ Tranh ấn lấy hắn: "Ta xem vết thương của ngươi."
"Không cần ngươi xem."
"Ta không muốn sáng mai còn phải cõng ngươi." Sơ Tranh nói: "Ngươi rất nặng."