Nhưng trong hoàn cảnh an tĩnh như vậy, Tạ Xu vẫn không nghe được tiếng hít thở của Sơ Tranh.
Hắn nhìn sang bên kia một chút, nữ tử ngồi ở góc tường, quay lưng về phía hắn, không thấy rõ bộ dáng của cô.
Tạ Xu hơi chần chờ, đứng dậy đi qua.
Tay hắn vừa vươn ra, liền bị người bắt được.
Tay của cô gái trắng nõn thon dài, mang theo nhiệt độ nóng bỏng người, làm mu bàn tay hắn cũng nóng lên theo.
Cô chậm chạp quay đầu, có lẽ thấy rõ là hắn, buông tay ra, lại nghiêng mặt qua, vô thanh vô tức nhắm mắt lại: "Đừng quấy rầy ta."
"Điện hạ thật đúng là tâm lớn." Tạ Xu nhịn không được đâm cô một câu: "Không sợ ta giết ngài à?"
"Ta chết, đối với ngươi cũng không có chỗ tốt gì." Sơ Tranh giọng điệu hời hợt, không thèm để ý chút nào.
Tạ Xu: "..." Đúng thật là không có.
Cô chết rồi, hắn làm sao để ra ngoài được?
Trên cổ tay Tạ Xu dường như còn lưu lại nhiệt độ của cô, quá nóng.
Hắn cảm thấy không đúng lắm, giơ tay sờ lên trán Sơ Tranh.
Nhiệt độ nóng hổi làm Tạ Xu kinh hãi, đã nóng thành như vậy, mà sao đến một chút phản ứng cô cũng không có.
...
Mặc dù Sơ Tranh phát sốt, nhưng ý thức thanh tỉnh, cô nghỉ ngơi một hồi, rồi chống người đứng dậy.
"Ngươi làm gì thế." Tạ Xu nhíu mày, rốt cuộc vẫn giơ tay dìu cô: "Tình trạng của ngươi bây giờ không thể di động, bằng không độc sẽ khuếch tán nhanh hơn."
"Không phải ngươi muốn ra ngoài à?" Giọng điệu Sơ Tranh vẫn lãnh đạm như cũ.
"Ngươi bây giờ thành thế này, còn ra ngoài kiểu gì?" Tạ Xu tức giận: "Điện hạ, bây giờ không phải là lúc khoe khoang."
"Không sao."
Sơ Tranh hất hắn ra, đi ra bên ngoài mật thất.
Tạ Xu: "..."
Tạ Xu cảm thấy mình vốn muốn ước cho cô chết đi, bây giờ cô tự tìm đường chết, không liên quan gì đến hắn.
Sơ Tranh đi không nhanh, nhưng dáng người vẫn thẳng tắp, giống như cây tùng vĩnh viễn không ngã.
Tạ Xu không nhanh không chậm theo sau.
Hắn chửi nhỏ một tiếng, nhanh đi mấy bước, đỡ lấy cô: "Điện hạ, ngài cũng đừng chết."
"Sẽ không để cho ngươi có chuyện gì đâu."
Ai bảo ngươi là thẻ người tốt chứ!
Tốt số!
Không giống như nhóc đáng thương số khổ này.
Kéo lê thân thể ốm yếu tàn phế, mà còn phải tìm đường ra cho tên yếu gà nhà ngươi.
Tạ Xu: "..."
Câu nói này ở trong tai Tạ Xu, đại khái trở thành câu "cho dù ta chết cũng không để ngươi có chuyện gì".
Không thể nói nên lời là cảm giác gì, chỉ cảm thấy có chút khiếp sợ và... kỳ quái.
...
Chờ Sơ Tranh và Tạ Xu rời khỏi thông đạo, thì đã là hai ngày sau.
Đột nhiên trông thấy ánh sáng, Sơ Tranh bị kích thích đến thiếu chút rơi lệ, vất vả lắm mới nuốt được nước mắt về.
Bên ngoài là một mảnh rừng rậm, lúc này ánh nắng từ tán cây rơi xuống, chiếu lên người Sơ Tranh, như mạ lên cho cô một tầng ánh sáng màu vàng.
Sạt sạt sạt...
"Điện hạ!"
"Là điện hạ!"
"Điện hạ ở bên kia!"
Thanh âm đột ngột vang lên, một đám người lao ra, vây quanh cô.
Tạ Xu đi chậm hơn Sơ Tranh một bước, nghe thấy âm thanh, hắn lập tức lùi về trong bóng tối.
Sơ Tranh mất máu quá nhiều, cùng với đang trúng độc, bị đám người này ồn ào thêm một chút, cả người lâm vào hôn mê.
Tạ Xu nhìn Sơ Tranh được người mang đi, hắn dựa vào lối đi ẩm ướt băng lãnh, rõ ràng nên vui mừng... vì cuối cùng mình cũng đã thoát khỏi nữ nhân kia.
Vạt áo màu đỏ từ trong bóng tối nhô ra, bị ánh nắng phất qua, đỏ đến chói mắt.
Sơ Tranh tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm ở một nơi cạnh hồ nước, nơi xa người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
Vết thương trên người cô đã được xử lý.
"Điện hạ ngài tỉnh rồi."
"Điện hạ tỉnh!"
Sơ Tranh che vết thương, nhìn đám người xúm lại bên cạnh, đa phần đều là người trẻ tuổi. Bởi vì cái bí cảnh này có hạn chế, tuổi tác vượt quá ba mươi thì không thể tiến vào.
"Điện hạ ngài cảm thấy thế nào?"
"Điện hạ ngài có đói bụng không?"
"Điện hạ..."
"Tất cả câm miệng." Sơ Tranh bực bội lên tiếng: "Cách xa ta ra một chút."
Ai là điện hạ của các ngươi.
Kêu bậy kêu bạ cái gì đó!
Không khí cũng sắp bị các ngươi chặn sạch rồi đây này.
Lãnh ý trên mặt Sơ Tranh quá nồng, đám người đưa mắt nhìn nhau một lát, dồn dập tản ra, chỉ chừa lại một người.
"Điện hạ, Tạ Xu công tử..." Người lưu lại kia nhìn sắc mặt Sơ Tranh, cẩn thận mở miệng.
Thẻ người tốt...
Không phải hắn ở phía sau cô sao?
Sao lại không thấy?!
Sơ Tranh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: "Chết rồi?"
"..."
Điện hạ có ý gì đây?
Trước kia nhắc đến Tạ Xu không phải vui vẻ thì chính à lo lắng, sao bây giờ lại lạnh như băng hỏi một câu chết rồi, tình hình thế nào vậy.
"Không có... chúng ta không tìm được Tạ Xu công tử." Người kia cẩn thận trả lời.
Xong.
Thẻ người tốt chạy chứ sao.
Độc của Sơ Tranh đã được giải, vết thương này nguyên chủ cũng không biết là từ đâu tới, lúc nàng tỉnh lại thì đã có.
Có lẽ là vết thương bị trước khi mất trí nhớ.
Người tham gia bí cảnh đều là những nhân tài kiệt xuất của Tĩnh Nguyên quốc, Sở Ứng Ngữ là đại hoàng nữ, dẫn đầu toàn bộ đội ngũ.
Mặc dù Sở Ứng Ngữ hoang đường, nhưng nàng ta quả thật có thực lực.
Bây giờ bọn họ còn đang ở trong bí cảnh.
Trong bí cảnh có thể tìm được bảo bối gì, đều phải xem vận khí của từng người.
Tĩnh Nguyên quốc bên này thu hoạch không nhiều lắm, bởi vì đại hoàng nữ mất tích, nên phần lớn thời gian của bọn họ đều dùng để tìm người.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng nửa canh giờ, tiêu hết một trăm cái Huyền Thạch hạ phẩm. Huyền Thạch đã đưa đến túi không gian, xin chú ý kiểm tra và nhận. 】
Sơ Tranh: "..."
Đao trong tay Sơ Tranh soạt một cái cắm xuống đất.
Khí thế hung ác lộ ra.
Bây giờ ta là bệnh nhân! Có biết bệnh nhân là gì không?! Không thể vất vả! Vương bát đản có phải mi là một thứ đồ vật không!
【...】 Cho nên rốt cuộc ta nên trả lời ta là đồ vật, hay không phải là đồ vật đây? Lời này trong ngoài đều là mắng ta! Tiểu tỷ tỷ quá phận!
Một đám người bên khác cũng bị hù dọa, ôm nhau run rẩy.
"... Các ngươi có cảm thấy điện hạ có chút đáng sợ không."
"Không phải vì không thấy Tạ Xu công tử đâu à?"
"Nhưng điện hạ cũng không bảo chúng ta đi tìm Tạ Xu công tử a."
"Không phải là Tạ Xu công tử xảy ra chuyện rồi chứ?"
Một đám người nhỏ giọng thảo luận, không dám đi qua chịu xui xẻo.
Sơ Tranh ở bên kia rút thanh đao ra, rồi lại cắm xuống.
Cả người đều tản ra khí thế hung hãn "người sống chớ tới gần, người quen chớ quấy rầy".
Điện hạ... Thật hung dữ a!
Ô ô ô!
Rốt cuộc Tạ Xu công tử làm sao vậy!
"Ngươi qua đây." Sơ Tranh đột nhiên chỉ vào một người.
Người bị điểm tên kia nhất thời run rẩy, dưới ánh mắt đồng tình của các đồng bạn, kinh hồn táng đảm đi qua.
"Điện, điện hạ, có gì dặn dò ạ."
Sơ Tranh ngồi ở bên kia, một tay chống đao, thần sắc lạnh lùng lại hung hãn: "Trên người ngươi có thứ gì đáng tiền."
Người kia vù vù móc hết tất cả những thứ mình có trên người ra.
Chỉ thiếu cởi luôn quần áo nữa thôi.
Tiền tệ lưu thông ở thế giới này là Huyền Thạch.
Một loại đá mang huyền khí.
Loại Huyền Thạch này không chỉ dùng để hấp thu lúc tu luyện, mà còn cần ở rất nhiều lĩnh vực khác, tóm lại là không thể thiếu.
Huyền Thạch hạ phẩm là Huyền Thạch cấp thấp nhất.
Còn có Huyền Thạch trung phẩm, Huyền Thạch thượng phẩm, và Huyền Thạch tinh phẩm.
Sơ Tranh lấy mấy thứ đồ, sau đó ném Huyền Thạch cho người kia: "Có thể đi."
Người kia nhìn cũng không nhìn xem Sơ Tranh ném thứ gì, chạy nhanh như chớp trở về.
"Quay lại."
"Điện... Điện hạ." Người kia bị dọa đến run cả chân.
"Lấy những thứ này đi đi." Sơ Tranh dùng đao chọc chọc đồ vật trên đất.
Người kia cũng không dám hỏi, ôm lấy đồ vật, rồi lấy tốc độ nhanh nhất rời đi.
Trước kia ở chung với điện hạ, cũng không thấy điện hạ đáng sợ như vậy.