Hai ngày nay tâm tình Sơ Tranh đều không tốt lắm, nguyên nhân chủ yếu chính là con chó điên Khúc Ngạn kia, thời thời khắc khắc đều đang ngấp nghé thẻ người tốt của cô.
Nếu như cô ở bên kia thì hay rồi, cậu ta đừng mơ mà đụng đến một sợi tóc của thẻ người tốt.
Nhưng mấu chốt là cô không ở bên kia!!
Trò chơi này còn chơi thế nào nữa?
Game Phồn Tinh cũng không nói cung cấp đạo cụ gì, cho ra cái nhiệm vụ chủ tuyến rồi không có động tĩnh gì nữa, còn phế hơn cả Vương bát đản.
【...】 Vì sao nó nằm không cũng trúng đạn!!
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một tiếng, tiêu hết một triệu! 】 Trả thù của Vương Giả đến trong vài phút.
Sơ Tranh: "..."
【...】 Vì ký chủ mà mỉm cười phục vụ. jpg
Sơ Tranh hùng hổ đi ra ngoài, ở cổng đụng vào mẹ Úc mua thức ăn trở về, dọa đến mẹ Úc xách theo đồ ăn đuổi theo cô ra thật xa.
Sơ Tranh dỗ người trở về, mau chóng chạy ra ngoài.
Giao lộ luôn luôn có đủ loại sạp hàng nhỏ, bán các loại quà vặt, ban đêm sẽ càng náo nhiệt hơn, cho nên bên này lưu lượng người rất lớn.
Sơ Tranh vừa mới đi tới giao lộ, liền thấy phụ hoàng nhà mình vốn nên đi làm, lúc này đang túm lấy một thanh niên nói gì đó.
Thanh niên muốn tránh ra, cha Úc dùng sức túm lấy gã, không cho gã đi.
Thanh niên dưới cơn nóng vội, trực tiếp rút một con dao gọt trái cây ra, đâm về phía cha Úc.
Sơ Tranh: "!!!"
Cha Úc căn bản không chú ý tới dao của thanh niên, một lòng muốn chế phục thanh niên, chờ ông phát giác được, thì đã không kịp nữa.
Mắt thấy dao sắp đâm trúng người ông, bên cạnh đột nghiên có một cánh tay chen ngang vào, nắm chặt cổ tay thanh niên, vặn ra ngoài một cái.
Cha Úc nghe thấy một tiếng "răng rắc" vang giòn, dao trong tay thanh niên bị cướp đi.
"A —— "
Thanh niên bị Sơ Tranh dùng một cước đạp ra ngoài, đụng vào bức tường đằng sau, cuộn mình thành hình con tôm.
"Tiểu Sơ?" Cha Úc kinh ngạc nhìn người động thủ, con gái nhà mình lợi hại như thế từ bao giờ?
Sơ Tranh liếc ông một cái: "Cha, cha đang làm gì thế?" Tuổi đã cao, lại còn học thanh niên đánh nhau!
"..."
Cha Úc đã đến công ty, nhưng bởi vì có văn kiện quan trọng quên cầm, cho nên về nhà lấy.
Ai biết ở giao lộ vừa vặn gặp phải thanh niên này trộm đồ.
Cha Úc là người có tinh thần trọng nghĩa, trông thấy việc này sao có thể mặc kệ.
Cho nên mới có một màn Sơ Tranh trông thấy.
Kết quả của chuyện này chính là —— hai cha con bị mời đi uống trà.
Theo điều tra, đối tượng thanh niên kia trộm là cha mẹ của gã, nguyên nhân là cha mẹ không cho gã tiền.
Sơ Tranh một cước đạp người thành thế kia, bây giờ cha mẹ người ta nháo muốn cô bồi thường tiền.
Sơ Tranh: "..."
Làm người tốt quá khó!
Mời uống trà chậm trễ không ít thời gian, Sơ Tranh đã bị gấp đôi rồi gấp đôi thêm lần nữa, thời gian bây giờ cũng chỉ còn lại có 15 phút.
15 phút, cô phải tiêu hết 4 triệu.
Nghĩ đến là cảm thấy ngạt thở.
"Cha, con còn có việc, đi trước." Sơ Tranh không đợi cha Úc phản ứng, chặn chiếc xe tiếp theo mau chóng rời đi.
-
Ở mười mấy giây cuối cùng giải quyết xong 4 triệu, Sơ Tranh thở dài một hơi, người đối diện lại có chút quái dị nhìn cô.
Từng thấy vung tay quá trán tiêu tiền, còn chưa thấy kiểu người hận không thể lập tức tiêu tiền này, giống như chậm một giây sẽ xảy ra chuyện lớn vậy.
"Tiểu thư, có lẽ ngài cần phải chờ một lát rồi." Quầy viên lấy lại tinh thần, tươi cười nói: "Chúng tôi cần phải đến những cửa hàng khác lấy hàng tới, sẽ không quá lâu, nhiều nhất là nửa tiếng, ngài ngồi bên này chờ một lát được không?"
"Ừ."
Sơ Tranh ngồi ở trong tiệm chờ, người trong tiệm đưa cà phê và đồ ngọt tới. Chờ đồ được đưa tới, Sơ Tranh ở trước mặt tất cả mọi người, mở những hộp đóng gói phức tạp kia ra, chỉ lấy đồ vật bên trong ra, sau đó... Đi.
Đám người: "..."
Kỳ hoa nha!
Kẻ có tiền bọn họ thật sự không hiểu.
Sơ Tranh không nghĩ tới mình sẽ gặp phải Du Thi, cô đi từ trong tiệm ra đã nhìn thấy Du Thi và một người đàn ông tiến vào một cửa hàng bán quần áo.
Sơ Tranh ngửa đầu nhìn bảng hiệu của cửa tiệm kia một chút, cũng coi là một nhãn hiệu xa xỉ.
Hậu kỳ Du Thi không chỉ đạo tác phẩm của nguyên chủ, mà còn vươn tay ra những nhãn hiệu khác.
Bởi vì thời gian cô ta công bố quá sớm, sau khi nhà thiết kế phát hiện, cũng chỉ cảm thấy là đụng linh cảm.
Cho nên sau khi rất nhiều nhà thiết kế phát hiện mình đụng linh cảm, thì lựa chọn né tránh, sẽ không đưa ra loại hình tương đồng nữa.
Thế là Du Thi dựa vào chuyện thay đổi quá khứ, để địa vị của cô ta trong tương lai càng ngày càng cao...
Du Thi cũng không cần đi trộm bản thảo, cô ta chỉ cần đi trong tiệm thành phẩm của người ta một vòng, ghi lại chi tiết là được rồi, cũng quá thuận tiện rồi.
Sơ Tranh ở bên ngoài nhìn Du Thi và người đàn ông kia đi một vòng như đi dạo phố, trên tay đã ôm mấy cái túi.
Sơ Tranh không hề lộ diện, chỉ là khi Du Thi và người đàn ông kia ra ngoài, để ngân tuyến giúp chơi Du Thi một vố.
Nhìn dáng vẻ xấu hổ ảo não của Du Thi, tâm tình khoái trá thâm tàng bất lộ, tiêu sái về nhà.
Trên đường về nhà gặp phải một đứa trẻ bị bắt nạt, Sơ Tranh do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn cắn răng đi qua làm người tốt.
Cũng may đối phương còn có lương tâm, phát cho Sơ Tranh một tấm thẻ cảm ơn.
"Tiểu Sơ!"
Sơ Tranh vừa vào sân liền bị cha Úc gọi lại, ông trốn sau gốc cây trong sân, thần bí hề hề vẫy tay gọi cô.
"Cha, cha làm gì thế?"
"Chuyện ngày hôm nay, con nhớ đừng nói cho mẹ con biết." Cha Úc như ăn trộm hạ giọng: "Nếu để cho mẹ con biết, cha và con đều xong đời đó." Người chủ yếu xong đời chính là ông.
Vì không xong đời, chuyện này kiên quyết không thể nói.
"Ồ."
Sơ Tranh căn bản không có ý định nói, cũng không phải sự tích vinh quang gì.
Nhưng cha Úc đã quên mất hàng xóm trong ngõ nhỏ đều là người tốt siêu nhiệt tình, mẹ Úc trở về liền túm lấy cha Úc giáo huấn một trận.
"Chỉ bằng thân thủ ấy của anh mà còn học người ta thấy việc nghĩa hăng hái làm cơ đấy, anh còn dẫn cả Tiểu Sơ theo! Anh có ý gì đây hả? Nếu Tiểu Sơ có chuyện gì anh lấy gì để đền hả!"
"Anh làm sao, lúc còn trẻ anh cũng rất lợi hại!"
"Anh còn mạnh miệng!"
"Anh sai rồi..."
Có cha Úc cõng nồi, Sơ Tranh trở về phòng trong tiếng ồn ào của hai người.
Cô nhìn tấm gương một chút, tấm gương vốn đang phản chiếu phòng cô, trong nháy mắt khi cô vào, đổi thành Trình Mộ bên kia.
Sơ Tranh hơi nhíu mày.
Sớm như vậy mà Trình Mộ ra về rồi à?
Sơ Tranh cũng không nhìn thấy bóng dáng của thiếu niên kia trong gương, nhưng chắc chắn hắn đang ở trong phòng.
Sơ Tranh kiên nhẫn chờ lấy, mãi đến ba phút sau, thiếu niên lặng yên không tiếng động đi từ một bên vào trong phạm vi gương.
Thiếu niên thoáng một cái đã đi qua, lấy từ ngăn kéo ra một bình cồn sát trùng và băng gạc.
—— Cậu bị thương rồi?
Chữ đột nhiên xuất hiện rõ ràng làm thiếu niên giật mình: "Không phải cô không ở đây sao?"
—— Vừa trở về, sao lại bị thương?
Thiếu niên vốn muốn tránh ở nơi tấm gương không nhìn thấy xử lý xong vết thương, ai biết Sơ Tranh lại đột nhiên xuất hiện.
Đáy lòng hắn có chút bực bội.
Phía bên mình đều không nhìn thấy gì cả, thật đúng là hỏng bét.
"Ngã."
—— Để tôi xem một chút.
Trong mắt thiếu niên rõ ràng có kinh ngạc và tức giận: "Cô là nữ, cô có thể biết xấu hổ một chút không hả."
—— Ồ.
—— Để tôi xem một chút.
Trình Mộ: "..."
Mới không cho cô xem!
Trình Mộ cầm đồ đi sang bên cạnh.
—— Trình Mộ!
Chờ hắn xử lý xong trở về, trên gương là tên của hắn, đằng sau tăng thêm một dấu chấm than, có thể thấy đối phương tức giận.
Trình Mộ cũng không tránh, trực tiếp ném đồ vào trong ngăn kéo.
*
【 Đến! Vé tháng nha!! Ném vé tháng nha!!! Có vé tháng đừng sợ, vì Tranh gia xông lên!!! 】
Linh cảm của vị diện này: Nhìn thấy một video ngắn trên Weibo (nữ chính nằm ở trên giường, kết quả chăn lại bị kéo xuống dưới giường, thực tế là nam chính đang túm, hai người ở hai gian phòng khác biệt, lại đắp chung một cái chăn. Ý đại khái chính là như thế đấy.)