Thanh niên đưa bọn họ vào một gian phòng rất tao nhã, thiếu niên mi thanh mục tú tiến vào dâng trà.
Sơ Tranh ngồi rất tùy ý, toàn bộ hành trình Alice đều kéo căng thân thể, ngồi cũng chỉ dám ngồi một chút bên méo ghế, sợ mình làm hư thứ gì.
Những nơi thế này, cô ấy nghĩ cũng không dám nghĩ.
Thanh niên phất tay cho thiếu niên dâng trà lui ra, lấy một quyển sách ra, để lên bàn, chậm chạp đẩy lên trước mặt Sơ Tranh: "Tiểu thư xinh đẹp, đây là danh sách hàng hóa bán ra của chúng tôi, mời xem qua."
Hàng...
Tay Alice đặt trên đùi nhịn không được nắm chặt.
Hóa ra ở trong mắt những người này, đều là hàng...
Sơ Tranh vẫn không phản ứng chút nào, sắc mặt bình tĩnh lật quyển sổ kia ra nhìn một chút.
Trang đầu tiên của sổ ghi chép một người, tư liệu rất đủ, còn có ảnh chụp.
Sơ Tranh không biết em gái Alice, cũng không xác định trong thời gian ngắn như vậy, đã xuất hiện trên cuốn sổ này hay chưa.
Những vẫn phải làm bộ một chút.
Cô lật hai trang rồi đưa sổ cho Alice: "Xem đi."
Ánh mắt thanh niên có chút kinh ngạc nhìn về phía Alice, trong nháy mắt khi ánh mắt kinh hoàng của Alice nhìn qua, lộ ra một nụ cười vừa vặn khiêm tốn.
Alice vội vàng cúi đầu, ngón tay run rẩy lật xem sổ.
Alice mượn dịp lật sổ, xê dịch về phía Sơ Tranh bên kia, dùng tay che miệng, nhỏ giọng hỏi: "Bạn... Bạn học Shelleya, bây giờ chúng ta đang làm gì vậy?"
"Mua em gái của cậu."
"Mua... Mua?" Alice giật mình.
"Nếu không thì cậu muốn cướp à? Cậu đánh thắng được những người này?" Ta ngược lại thật ra rất muốn cướp, nhưng bây giờ phải biết người ở đâu đã.
Hơn nữa Vương bát đản sẽ không cho phép ta làm loại chuyện phù hợp với thân phận đại lão này.
Sơ Tranh vô cùng đâm tâm, những người này là người của gia tộc Elvis, một học sinh của Học Viện Ma Pháp như Alice làm sao có thể đánh thắng được.
"Nhanh tìm đi."
"Nhưng tôi không có..." Tiền.
Sơ Tranh liếc cô ấy một cái: "Cậu nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Không muốn tìm em gái cậu nữa à?"
Thân thể Alice hơi run rẩy, mím môi ngồi trở lại, lật xem quyển sổ kia: "Không có... Không có."
Sơ Tranh đẩy sổ về, đầu ngón tay gõ xuống sổ: "Tôi muốn người hôm nay các anh mang đi."
Nụ cười của thanh niên không giảm, không hỏi "người ngày hôm nay mang đi" là ai, lễ phép cự tuyệt: "Vị tiểu thư xinh đẹp này, hàng chúng tôi có thể bán ra, đều ở đây cả nha."
"Tôi chỉ cần người kia."
Thanh niên lắc đầu, rất tiếc nuối: "Vậy cuộc làm ăn này, chỉ sợ là không làm được rồi."
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời mua xuống tất cả trang bị ma pháp của tiệm này, thời hạn ba mươi phút. 】
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh vừa lật tay đã bị Vương bát đản ngăn lại.
Trang bị ma pháp?
Những quần áo bên ngoài kia?
【 Đúng thế nha. 】
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh nhìn thanh niên một chút, bình tĩnh nói: "Tôi mua những thứ khác."
Thanh niên: "Tiểu thư xinh đẹp cần gì nhỉ?"
"Trang bị ma pháp trong tiệm của các anh, tôi đều muốn."
Tố chất tâm lý của thanh niên rất tốt, chỉ hơi nhíu mày: "Tất cả?"
"Có vấn đề?"
Thanh niên: "Tiểu thư xinh đẹp, cửa hàng chúng tôi không thành vấn đề. Chỉ là, ngài xác định có thể thanh toán trong một lần duy nhất sao? Nơi này của chúng tôi nhất định phải thanh toán trong một lần duy nhất đấy."
Gian phòng đột nhiên an tĩnh lại, Alice bóp lấy tay mình: "Bạn... Bạn học Shelleya... Chúng ta có thể tìm được em gái tôi không?"
"Không biết." Đầu ngón tay Sơ Tranh sờ lên chén xuôi theo mép trên, như có điều suy nghĩ nhìn nước trong ly.
"..."
Alice muốn nói lại thôi, cuối cùng trầm mặc ngồi ở một bên.
Elvis...
Em gái của cô ấy bị thế lực này mang đi, cô ấy thật sự không biết nên làm sao để cứu con bé.
Alice dần dần dùng sức bóp lấy tay mình, vì sao mình lại vô dụng thế này...
Thanh niên rất nhanh trở lại, đi theo phía sau là mấy thiếu niên mi thanh mục tú, trong tay bưng y phục hoa lệ: "Đây là trang bị ma pháp mà cửa hàng chúng tôi bán ra, đều do đại sư Garfield làm ra..."
"Bao nhiêu tiền." Sơ Tranh không có hứng thú nghe giới thiệu, cô chỉ có thời gian ba mươi phút.
Thanh niên: "..."
Thanh niên phất tay để các thiếu niên bưng quần áo lui sang một bên, hắn ta rút một trang giấy ra để lên bàn: "Đây là hóa đơn, mời ngài xem qua."
Alice liếc nhìn mấy số 0 ở cột cuối cùng kia, sợ đến mức sắp không thở nổi.
Cái này...
Giá tiền này cô ấy nghĩ cũng không dám nghĩ.
Cô lại muốn mua?
Sơ Tranh lật ra một tấm thẻ màu vàng, nhỏ hơn một nửa so với thẻ ngân hàng, chất liệu giống như một loại tinh thể nào đó.
Tiền tệ lưu thông trong thế giới ma pháp chính là kim tệ.
Nhưng kim tệ vừa dày vừa nặng, cho nên mới có loại thẻ này, trước tiên biến kim tệ thành cơ cấu đặc biệt lưu giữ vào —— cũng giống như ngân hàng —— điểm số trên thẻ, chính là số lượng kim tệ.
Loại thẻ này cũng chỉ lưu thông ở xã hội thượng lưu, người ở dưới tầng chót... Bọn họ không có nhiều kim tệ để dành như vậy.
Thanh niên giao thẻ cho một thiếu niên, thiếu niên cầm thẻ rời đi, không lâu lắm lại trở về, nhẹ gật đầu với thanh niên.
"Tiểu thư xinh đẹp, những thứ này đều đã thuộc về ngài, xin hỏi là cần đưa đến nơi ở của ngài, hay là chính ngài mang đi?"
"Tôi..."
【 Tiểu tỷ tỷ, đề nghị ngài đưa về trang viên nha. 】 Vương Giả đột nhiên ngoi lên.
Vì sao?
【 Mục đích phá sản của chúng ta là gì? 】
Sơ Tranh không cần nghĩ ngợi: Cạo chết Elsa?
【...】 Là phản công đi đến đỉnh cao nhân sinh mà! Cô mua cái này rồi tự mang đi cho ai xem nữa hả? 【 Tiểu tỷ tỷ, ngài cẩn thận suy nghĩ lại một chút nào? Nếu như ngài nghĩ không ra, chỗ ta còn có cái nhiệm vụ... 】
Sơ Tranh cắn răng: Tức chết con chó điên Elsa kia.
【...】 Miễn cưỡng tính là như thế đi.
Sơ Tranh vừa mắng Vương Giả, vừa trấn định đổi giọng: "Đưa đến trang viên Charles."
Trang viên Charles?
Rõ ràng thanh niên sửng sốt một chút, một lát sau khôi phục bình thường: "Được rồi." Thanh niên lại rút một tờ giấy ra: "Mời viết tên của ngài xuống đây."
Thanh niên cất kỹ tất cả mọi thứ, chờ sau khi mấy thiếu niên kia rời đi, đưa một phong thư qua: "Tiểu thư xinh đẹp, nếu như ngài muốn tìm người, có thể đến nơi này xem sao, những người không nhập vào sổ sách đều ở chỗ này."
【 Tiểu tỷ tỷ, trông thấy không, không có gì là tiền không giải quyết được! 】 Vương Giả dương dương đắc ý.
Sơ Tranh lơ đễnh: Vừa rồi ta uy hiếp hắn, cũng có thể có được kết cục như vậy.
【...】
Đưa tiễn Sơ Tranh và Alice, thanh niên sờ cằm, như có điều suy nghĩ.
Một thiếu niên tú mỹ lặng yên không tiếng động đi tới: "Đại nhân, Shelleya là con kế của Charles. Căn cứ vào tin tức của chúng tôi, Charles cũng không chào đón đứa con kế này."
"Vậy thì rất thú vị." Thanh niên cười một tiếng: "Nhiều kim tệ như vậy, cậu nói xem cô ta lấy đâu ra?"
Thiếu niên cúi thấp đầu không đáp.
Thanh niên chậm rãi duỗi người một cái, phân phó thiếu niên kia: "Nếu đã bán xong hết, vậy thì hôm nay đến đây thôi, mọi người về nghỉ ngơi đi."
Thiếu niên "vâng" một tiếng, rất cung kính lui xuống.
Chỉ qua một lát, ngoài tiệm đã treo lên bảng hiệu tạm dừng kinh doanh.