Chúc Đông Phong kêu một tiếng, giọng nói rất khàn.
"Đây." Chúc phụ đỡ hắn ta: "Ai đánh con thành thế này?"
"Quý... Quý Sơ Tranh."
"Ai?"
Chúc phụ nhất thời không kịp phản ứng.
"Quý gia Quý Sơ Tranh." Chúc Đông Phong cắn răng.
"..."
Ánh mắt Chúc phụ cổ quái nhìn con trai mình một chút, hoài nghi có phải là hắn ta bị người đánh cho choáng váng rồi không.
Quý gia trong trí nhớ của ông ta, chỉ có một, nhưng Quý gia kia năm năm trước đã xong đời rồi.
Con mắt Chúc Đông Phong sưng lên, không trợn lên nổi, lúc này chỉ có thể một mắt nhắm, một mắt mở, bên trong trải rộng tơ máu, nắm lấy tay Chúc phụ không ngừng dùng sức: "Cha, nàng không chết. Nàng còn sống, nàng trở về rồi."
"Cha, con không điên." Chúc Đông Phong ngăn cản tay Chúc phụ: "Chuyện con nói đều là sự thật, nàng ở ngay đường phố Hải Đường."
Chúc phụ thấy thần tình Chúc Đông Phong nghiêm túc, cũng ngưng trọng lên theo: "Năm đó chúng ta tận mắt nhìn thấy tất cả mọi người của Quý gia bị chém đầu, sao lại còn có người còn sống được."
"Con không biết sao nàng sống được, nhưng nàng chính là còn sống."
Chúc phụ trầm ngâm nói: "Con cẩn thận nói lại chuyện cho cha nghe xem."
Chúc Đông Phong tỉ mỉ nói lại chuyện lúc trước với Chúc phụ.
Càng nghe biểu cảm của Chúc phụ càng nặng.
Quý gia vẫn còn có cá lọt lưới.
Sao nàng chạy trốn được?
Lúc trước rõ ràng đã thấy...
"Con nghỉ ngơi thật tốt, không nên nghĩ chuyện khác, chuyện này cha sẽ xử lý."
"Cha, cha nói nàng trở về làm gì, có phải là vì lật lại bản án cho Quý gia không?"
Mặc kệ nàng chạy ra ngoài thế nào, bây giờ nàng đột nhiên trở về, nhất định là vì lật lại bản án cho Quý gia.
Chúc phụ ấn lấy bả vai Chúc Đông Phong, mặt âm trầm: "Sợ cái gì, tội danh của Quý gia thiên y vô phùng. Nhân chứng năm đó cũng đã xử lý cả, không ai có thể vì Quý gia mà lật lại bản án. Một đứa con gái của tội thần như nàng, bây giờ còn dám xuất hiện, đây là tự muốn chết."
Đã chạy trốn, còn không lo mà sống ở bên ngoài cho tốt đi, còn dám về tới nơi này.
Chúc phụ suy nghĩ chuyện, không chú ý tới phía trước có người, xém chút đụng đầu phải.
"Chu đại nhân, thật xin lỗi." Chúc phụ lấy lại tinh thần, lập tức chắp tay nói xin lỗi.
"Chúc đại nhân, ngươi sao thế, không tập trung à?" Chu đại nhân khoát khoát tay, biểu thị không sao.
"Không có việc gì không có việc gì, việc vặt trong nhà."
"Ồ." Ánh mắt Chu đại nhân có chút cổ quái, nhưng Chúc phụ lúc này không chú ý đến Chu đại nhân, tự nhiên không chú ý tới.
Tảo triều Hoàng đế lại không xuất hiện, Ân Thận vào triều thay.
Đám đại thần trên triều đình đối với tình cảnh như vậy rõ ràng đã thành thói quen, nói xong chuyện nên nói, rồi tan triều rời đi.
"Thiên Tuế đại nhân." Chúc phụ gọi Ân Thận lại.
Ân Thận chắp tay áo dừng lại: "Chúc đại nhân, có chuyện gì?"
"Gần đây thân thể bệ hạ tốt chứ?"
"Cũng tốt."
"Vậy Thiên Tuế đại nhân có thể thông báo một tiếng được không, ta có việc muốn bẩm báo với bệ hạ."
Ân Thận cười: "Chúc đại nhân, gần đây bệ hạ không muốn gặp người khác, chuyện này trước đó ta đã nói qua, tính tình bây giờ của bệ hạ, ta cũng không dám ngỗ nghịch, nếu Chúc đại nhân thật sự có việc gấp, ta có thể bẩm báo thay."
Chúc đại nhân: "..."
Rốt cuộc là Hoàng đế không muốn gặp người khác, hay là Ân Thận không cho Hoàng đế gặp người khác, việc này khó mà nói được.
Nhưng bây giờ trong trong ngoài ngoài trong cung, Ân Thận một tay che trời, bọn họ có thể làm sao.
Không có Ân Thận cho phép, ai dám cho bọn họ đi vào.
"Không phải chuyện khẩn cấp gì, đợi tâm tình bệ hạ tốt lên, ta lại đến."
Ân Thận cũng không ép buộc ông ta, khẽ gật đầu, mang người rời đi.
Con ngươi Chúc đại nhân hơi nheo lại, nhìn phương hướng Ân Thận rời đi, một hồi lâu sau mới quay người xuất cung.
Chúc đại nhân gặp gỡ Chu đại nhân ở ngoài cung.
Chu đại nhân giống như vòng trở lại, đi về phía nội cung.
Chu đại nhân gặp phải Chúc đại nhân, dừng lại tò mò hỏi: "Chúc đại nhân, vừa rồi ngươi tìm... Thiên Tuế đại nhân làm gì thế?"
"Không có việc gì." Chúc đại nhân lắc đầu, chủ động nói sang chuyện khác: "Sao Chu đại nhân lại quay lại rồi, lại muốn tiến cung à?"
Chu đại nhân: "Vừa rồi trong cung truyền lời đến, Bệ hạ triệu ta."
Hoàng đế đơn độc gặp đại thần nào đó không phải chuyện hiếm lạ gì, Chúc đại nhân nghi hoặc có chuyện gì đó, nhưng cũng không hỏi, dù sao chức trách của mỗi người bọn họ đều không giống nhau.
Hai người rất nhanh tách ra.
Mấy ngày kế tiếp, Chúc đại nhân vẫn muốn gặp Hoàng đế.
Nhưng Ân Thận lấy các loại nguyên do "thân thể bệ hạ khó chịu" "tâm tình bệ hạ không tốt", từ chối cho ông ta gặp Hoàng đế.
Đương nhiên cũng không phải một mình ông ta, những đại thần khác đều không gặp được.
Trừ —— Chu đại nhân.
Gần đây hình như Chu đại nhân đang làm chuyện gì đó, thường xuyên có thể gặp Hoàng đế một lần.
Chúc đại nhân cẩn thận suy nghĩ về thái độ của vị Chu đại nhân này, chuyện Quý gia năm đó, mặc dù ông ta không trực tiếp tham dự, nhưng cũng không tính là phe phản đối.
Không bằng nhờ ông ta giúp?
Chúc đại nhân không phải vừa đi lên liền hỏi "ngươi có nguyện ý báo cáo con gái của tội thần để lập công không", mà là thăm dò thái độ của Chu đại nhân trước.
Sau khi thăm dò thử một phen, Chúc đại nhân đại khái xác định không có vấn đề gì, cuối cùng ra tay.
"Chu đại nhân, xin dừng bước."
Sau khi tan triều, Chúc đại nhân gọi Chu đại nhân lại.
"Chúc đại nhân, có chuyện gì không?"
"Muốn mời Chu đại nhân đi một chuyến, không biết Chu đại nhân có thời gian không?"
Đều là đồng liêu, tăng thêm gần đây Chúc đại nhân luôn luôn tìm ông ta trò chuyện, Chu đại nhân cũng không tiện từ chối.
-
Chu đại nhân rời khỏi Chúc phủ, thần sắc phức tạp lại kỳ quái.
Chờ khi ông ta sắp trở lại phủ đệ của mình, bỗng nhiên nghĩ đến một sự kiện.
Cô nương áo trắng mà lúc trước ông ta gặp phải, ông ta đã nói sao lại cảm thấy khá quen mắt...
Hóa ra là người Quý gia.
Tội danh của Quý gia bị định đến sít sao, mặc kệ có oan tình hay không, thì gần như đều không có cách nào lật lại bản án.
Bây giờ đột nhiên có một nữ nhi của Quý gia còn sống, việc này...
Chu đại nhân lại nghĩ tới biểu cảm của Ân Thận lúc ấy, ông ta lập tức vén rèm lên: "Tiến cung."
-
"Đại nhân, Chu đại nhân cầu kiến."
Ân Thận đang thưởng thức một ấm trà tinh xảo, nghe vậy, bỏ ấm trà vào trong hộp phủ lên vải nhung thật dày, bên trong còn có mấy cái chén nhỏ: "Đưa qua cho Sơ Tranh cô nương. Cho ông ta vào đi."
Chu đại nhân được người dẫn vào.
"Thiên Tuế đại nhân."
Ân Thận dựa vào ghế, giống như cười mà không phải cười nhìn ông ta: "Chuyện Chu đại nhân muốn làm cũng đã làm xong, còn tới tìm ta làm gì?"
Chu đại nhân: "Có chuyện muốn bẩm báo với Thiên Tuế đại nhân."
Đầu ngón tay Ân Thận chống cằm, nhẹ nhàng vuốt ve, tâm tình không tệ: "Ừ, nói."
Chu đại nhân rất nhanh liền bán Chúc đại nhân đi.
Ân Thận nghe xong không có phản ứng gì, Chu đại nhân nói xong đáy lòng có chút thấp thỏm.
Ngày đó ông ta trông thấy Ân Thận nhìn cô nương kia, ngay cả âm thanh cũng dừng lại... Ông ta cảm thấy việc này có chút mơ hồ, cho nên không dám trực tiếp đâm đến chỗ Bệ hạ, nên tới nói trước với Ân Thận một chút.
Chu đại nhân muốn cầu cạnh Ân Thận, lúc này tự nhiên muốn lấy lòng.
Thật lâu sau, Ân Thận cười: "Ta biết rồi, nếu Chu đại nhân không có chuyện gì khác, thì mời trở về đi."
Chu đại nhân muốn hỏi chuyện này nên làm sao bây giờ, nhưng Ân Thận không nói gì, ông ta đành phải lui ra ngoài.