Bụng của Vạn Doanh ngày một to lên, có thể là do mang thai, bây giờ cho dù Vạn Doanh gặp Sơ Tranh, cũng rất ít mở miệng khích cô.
Ngược lại dùng thái độ của một "mẹ hiền", khiêm tốn lại hiền lành.
Đương nhiên Sơ Tranh vẫn luôn làm lơ bà ta, cho nên mấy tháng này, cơ hồ không có mâu thuẫn gì.
Vạn Doanh và Sơ Tranh không có mâu thuẫn, ông Trì nhìn Sơ Tranh cũng thuận mắt hơn một chút, mặc dù cô ở công ty cả ngày bá chiếm một văn phòng không làm gì cả, ông Trì cũng không mắng cô.
Trong lòng ông Trì căn bản không có ý định giao Trì gia cho con gái.
Con gái dù sao cũng là của nhà người khác...
Bây giờ ông ta chỉ muốn Vạn Doanh có thể sinh cho mình một đứa con trai, đến lúc đó lại nghĩ cách khác.
"Gần đây nó rất an phận?" La Hưng vụng trộm gặp Vạn Doanh.
"Đúng thế." Vạn Doanh sờ bụng mình, bĩu môi: "Cũng không biết làm sao, bây giờ nó luôn ngó lơ em..."
La Hưng nhíu mày: "Bà già kia ép họ Trì lập di chúc, nó biết về sau Trì gia đều thuộc về nó, nó đúng thật là không cần tranh đấu với em nữa."
"Anh Hưng, việc này rốt cuộc nên làm sao bây giờ?" Vạn Doanh kéo cánh tay La Hưng: "Đứa bé trong bụng em sắp ra đời rồi."
La Hưng sờ cái bụng nhô lên của Vạn Doanh: "Gấp cái gì, di chúc thôi mà, không phải còn chưa tới thời điểm nó thừa kế sao? Chờ em sinh ra rồi nói tiếp."
Đại khái là có La Hưng cho Vạn Doanh lực lượng, bà ta cũng bình tĩnh lại.
Vạn Doanh an tâm dưỡng thai, đầu mùa xuân năm sau, Vạn Doanh sinh ra một thằng nhóc béo mập ở bệnh viện.
Lão phu nhân chỉ sai bảo mẫu đưa tới một bao lì xì, còn không thèm lộ mặt.
Vạn Doanh sinh con trai, ông Trì đương nhiên càng chiều chuộng bà ta hơn.
Sau khi trở về từ bệnh viện, còn đặc biệt mời hai người đến, một người chăm sóc Vạn Doanh, một người chăm sóc con của ông ta.
Sơ Tranh trở về từ công ty, vừa lúc thấy bảo mẫu đặt đứa bé vào trong nôi, cô dạo bước đi qua.
Đứa trẻ hơi nhỏ, dựa theo thời gian mà tính, đứa bé này hẳn là sinh thiếu tháng.
Dù sao đứa bé này chắc là con của La Hưng, chứ không phải của cha ruột đỉnh đầu xanh mướt kia của cô.
"Tiểu Sơ, con về rồi..." Vạn Doanh xuống lầu thấy Sơ Tranh đứng trước nôi, lập tức chạy xuống, ôm đứa bé vào lòng.
Sơ Tranh: "..."
Có thể là thấy tâm phòng bị của mình quá nặng, Vạn Doanh lại chủ động nói: "Muốn ôm em trai một chút không?"
"Tôi sợ nó ngã chết bà sẽ khóc." Sơ Tranh ném ra câu nói này, thảnh thơi đi lên lầu, để lại Vạn Doanh sắc mặt khó coi.
Bây giờ Vạn Doanh phải dựa vào đứa trẻ này, đương nhiên không cho phép thằng bé xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.
Căn cứ vào kết quả quan sát của Sơ Tranh mấy ngày nay, sau khi trở về Vạn Doanh vội vàng khôi phục dáng người sau sinh, hoàn toàn không chăm sóc đứa bé.
Chỉ khi ông Trì trở về, bà ta ôm con trai đi dạo trước mặt ông Trì, bày ra một mặt từ mẫu của bà ta, khiến cho ông Trì đau lòng không thôi.
Sơ Tranh: "..." Cứ vui đi, chờ sau này ông sẽ vui không nổi đâu.
-
Sơ Tranh vốn dĩ không định động thủ nhanh như vậy, ai ngờ Vạn Doanh và La Hưng không kiềm chế được.
Tan tầm Sơ Tranh chuẩn bị lái xe đi sang chỗ An Tịch, ai biết ở trên đường, bị người ta đụng vào.
Xe bị lật, người qua đường chạy tới giúp, kết quả tài xế ngồi ghế điều khiển tự mình đi ra.
Người qua đường khiếp sợ không thôi.
Bị đâm thành như vậy rồi, nhưng tài xế này lông tóc không hề hao tổn, đây là kiểu may mắn gì?
Tài xế đụng vào cô uống rượu say, đụng cô rồi cũng không chạy.
Ngay từ đầu Sơ Tranh cho rằng chỉ là ngoài ý muốn.
Cô có thể tránh được phần lớn nguy hiểm, nhưng nguy hiểm bất ngờ giống như vậy, cô sẽ không tính toán được trước, nên chắc chắn không thể tránh khỏi được.
Cho nên lúc đầu cô cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng mà chờ đến khi cảnh sát giao thông đến hỏi, Sơ Tranh phát hiện tài xế kia rõ ràng rất khẩn trương.
Tuy rằng đại đa số người bình thường đều có phản ứng như vậy, vì suy cho cùng cũng là đụng vào người ta... Nhưng vấn đề là tài xế này khẩn trương đến mức không thích hợp.
Cảnh sát giao thông tới hỏi Sơ Tranh có sao không.
Sơ Tranh biểu thị không sao, chỉ là xe tương đối nghiêm trọng.
"Xe này tôi vừa mua, 8 triệu..."
Sơ Tranh vừa nói 8 triệu, sắc mặt tài xế kia biến đổi rõ ràng.
"Tôi lái xe bình thường, cho nên trách nhiệm này có phải nên tính cho ông ta không?"
Cảnh sát giao thông đã kiểm tra hiện trường xong, hộp đen trên chiếc xe gần đó biểu hiện rất rõ ràng, xe của Sơ Tranh không vi phạm bất cứ luật lệ nào, là chiếc xe kia mất khống chế đụng phải.
Cho nên trách nhiệm này thuộc về tài xế kia không thể nghi ngờ.
Tài xế nghe thấy Sơ Tranh nói xe 8 triệu, cả người cứng đờ hết cả.
Xe kia bị đâm thành như vậy, sửa được hay không cũng là vấn đề.
Số tiền kia...
Khi tài xế hoảng thần Sơ Tranh đi qua nói với ông ta hai câu.
"Tôi có thể giải quyết riêng với ông, cũng không cần ông bồi thường tiền, nhưng mà ông phải trả lời tôi một vấn đề."
Tài xế sắc mặt trắng bệch, trên trán đổ ddaayd mồ hôi, nhỏ giọt xuống gương mặt.
Tài xế lau mồ hôi: "Vấn đề... Vấn đề gì?"
Sơ Tranh: "Ai phái ông tới?"
Tài xế muốn biện giải: "Không... Không có ai, tôi uống say..."
Sơ Tranh lười nói nhảm: "Ông chuẩn bị bồi thường tiền đi, nói không chừng tôi còn có thể kiện ông vào tù."
Tài xế: "..."
Tài xế thấy Sơ Tranh sắp đi, trên mặt biến ảo cực nhanh, cuối cùng ông ta cắn răng: "Tôi nói cho cô biết, cô có thể bỏ qua cho tôi không."
Sơ Tranh dừng lại, xoay người: "Ừ."
Sau lưng tài xế đã sớm bị mồ hôi thấm ướt, cuối cùng vẫn nói ra một cái tên.
Sơ Tranh nói lời giữ lời, không truy cứu chuyện bồi thường với tài xế nữa, nhưng làm trái luật giao thông, chuyện này cô không quản được.
-
Sơ Tranh thông qua cái tên tài xế đưa, lại tra được La Hưng.
La Hưng còn khá thông minh, không tự mình ra mặt, nhưng tra từng chút một, ông ta cũng chạy không thoát.
Tài xế kia cần dùng tiền gấp, La Hưng đồng ý cho ông ta một số tiền.
Tài xế chỉ cần đâm chết Sơ Tranh, rồi nói mình uống say, vụ án kiểu này, cũng sẽ không khiến cho quá nhiều người nghi ngờ.
Ai biết Sơ Tranh không làm sao cả, lại nói ra giá trị xe là 8 triệu.
Nếu tài xế không khai người phía sau ra, số tiền đó ông ta phải gánh vác.
Vốn dĩ là người thiếu tiền, lấy đâu ra tiền mà bồi thường.
La Hưng muốn hại chết cô, nguyên nhân đầu tiên có lẽ là di chúc.
Chỉ cần cô không còn sống nữa, di chúc sẽ không có hiệu quả.
Đến lúc đó con trai của Vạn Doanh, chính là người thừa kế hợp lý hợp pháp duy nhất.
Người muốn bạn chết, dù quá trình có thay đổi, thì kết cục hắn vẫn muốn giết chết bạn.
Haizz...
Nhưng Sơ Tranh không cảm thấy La Hưng chỉ muốn cho Vạn Doanh và con ông ta trở thành người thừa kế... Cô cảm thấy có lẽ La Hưng còn có âm mưu lớn hơn nữa.
Nhưng âm mưu này gì, Sơ Tranh tạm thời không rõ ràng lắm.
Chẳng qua...
Không thể giết, vậy chỉ có thể... Thả dây câu cá.
Sơ Tranh định khiến bản thân xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Không phải bọn họ muốn mình chết sao?
Vậy chết cho bọn họ xem.
Ta doạ chết các ngươi!
Trước khi làm việc này, cần thông báo cho bà nội Trì biết trước, miễn cho bà ấy quá thương tâm, không chịu nổi.
Ngay từ đầu bà nội Trì không hiểu tại sao Sơ Tranh lại muốn làm như vậy, Sơ Tranh cũng không giấu diếm, trực tiếp nói những việc đó cho bà nội Trì biết.
Bà nội Trì có loại gió to mưa lớn gì mà chưa từng trải qua đâu, rất bình tĩnh để Sơ Tranh đi làm.