Sơ Tranh vừa về Thiên Tịnh Phong liền gặp Lâm Sơ Phóng đang chờ ở bên ngoài.
"Tản bộ." Sơ Tranh nói: "Sư huynh có chuyện?"
"Tặng chút đồ cho muội."
Lâm Sơ Phóng tặng cho Sơ Tranh ít đồ ăn và đồ dùng, đương nhiên cũng không chỉ tặng cho mình Sơ Tranh, Diệp Lạc cũng có một phần.
Dù sao đều là sư muội y, Lâm Sơ Phóng cũng không thể quá bất công.
"Sư muội, dạo này muội có nghiêm túc tu luyện không đấy?"
"..."
Tu luyện là gì?
Đại lão cần tu luyện sao?
Không phải ta chỉ cần phá sản là được rồi à?
"Còn nửa năm nữa là đến đại hội tông môn rồi, sư muội, muội cũng không thể lười biếng." Lâm Sơ Phóng nói lảm nhảm: "Đến lúc đó chắc tiên tôn cũng sẽ xuất quan, nếu thấy muội không có tiến bộ, tiên tôn sẽ thất vọng lắm."
"..."
Hắn thất vọng cái cầu.
Cả ngày chỉ biết bế quan, có chỗ nào quan tâm đồ đệ.
Sơ Tranh đáp hai tiếng cho có lệ, tiễn Lâm Sơ Phóng đi.
"Ngươi thích sư huynh ngươi à?"
Yêu Linh không biết chui từ xó xỉnh nào ra, vung đuôi hỏi Sơ Tranh.
"???"
Ngươi nhìn từ đâu ra được là ta thích Lâm Sơ Phóng vậy?
Y cũng không phải thẻ của ta, tại sao ta lại phải thích y.
Dường như Yêu Linh nhìn ra nghi hoặc của Sơ Tranh, giải thích: "Ngươi đối với đệ tử khác đều hờ hững, sao với hắn lại luôn có phản ứng?"
Bởi vì đệ tử khác không thân thiện với ta, tại sao ta phải có phản ứng?
Ta lại không có khuynh hướng tự ngược.
Yêu Linh cười "hì hì" hai tiếng: "Có phải ngươi thích hắn không thế?"
"Sao ngươi còn chưa cút?" Đây là nơi một con Yêu Linh như mi nên ở lại à?
"Thế này à?"
Yêu Linh lăn* hai vòng trên giường hẹp bên cạnh.
(Từ cút/cổn (滚) trong tiếng trung còn có nghĩa là lăn.)
"..." Con Yêu Linh này có vỏe* không quá thông minh nha! Sơ Tranh hít sâu một hơi: "Cút khỏi Vân Tông."
(*Đây lại là Tranh gia chơi chữ nhá. Xuất phát từ bộ "Balala tiểu ma tiên" có cái trò biến hình hót hót mấy hồi bên bển á, ông du lạc vương tử nói ngọng thấy chimte nên mọi người bắt chước theo.)
Yêu Linh "vèo" một tiếng biến mất, cơ hồ là đồng thời, Sơ Tranh nghe thấy có người gõ cửa bên ngoài.
"Tiểu sư tỷ."
Sơ Tranh cách cửa hỏi: "Có chuyện?"
"Ngươi có thấy Diệp sư muội không?"
"Không."
"..."
Người bên ngoài rất nhanh rời đi.
Đệ tử trong tông môn tìm Diệp Lạc khắp nơi, Sơ Tranh bên này cũng bị quấy rầy rất nhiều lần, cuối cùng không kiên nhẫn, treo một tấm bảng trên cửa.
Sơ Tranh hơi đói, đi tìm chút đồ ăn, thời điểm lắc lư về nơi mình ở, xa xa nhìn thấy có người ở trên hành lang.
Xiêm y tuyết trắng trong bóng đêm đặc biệt bắt mắt.
Người kia vịn lấy cột trụ trên hành lang dài, thân thể hơi cong xuống, nhìn qua có chút không bình thường.
Sơ Tranh dừng bước, quay về phía sau nhìn nhìn.
Ta nên chạy... Hay là chạy đây!!
Ý niệm này vừa bay qua đầu Sơ Tranh, bóng người tuyết trắng kia đã xuất hiện trước mặt cô, một phát kéo lấy cổ tay cô.
Sơ Tranh nương theo ánh trăng, thấy rõ người trước mặt.
Y phục như tuyết, tôn lên ngũ quan tinh xảo trắng nõn của nam nhân, tóc đen không có gì buộc lại, cứ như vậy xõa sau lưng.
Rõ ràng là bộ dáng có vẻ tùy ý, nhưng trên người nam nhân này lại có một cỗ quý khí thanh lãnh, khiến cho người ta không thể khinh nhờn.
Dáng người như ngọc, mặt mày như vẽ.
Ước chừng tiên quân trên trời chính là bộ dáng như vậy.
Ánh trăng sau lưng, ở trước mặt nam nhân này, tựa hồ cũng sẽ ảm đạm phai màu.
Trong ấn tượng của Sơ Tranh có khuôn mặt này...
Sư phụ của nguyên chủ —— Đông Lẫm tiên tôn.
Mấu chốt chính là người này...
Luôn cảm thấy có chút giống với thẻ người tốt.
Từ lúc Đông Lẫm kéo tay Sơ Tranh, đến lúc Sơ Tranh nhận ra hắn, cũng chỉ trong chớp mắt.
Ngón tay Đông Lẫm ép chặt mạch máu Sơ Tranh, trực tiếp ép lực lượng trong cơ thể cô tới gắt gao.
Sao Sơ Tranh có thể để cho người khác áp chế như vậy, ngay lập tức động thủ.
Không thể vận dụng pháp lực, cô còn có lợi thế khác.
Hai người trực tiếp so chiêu trên hành lang, Đông Lẫm thân là người bậc nhất Vân Tông, thực lực không thể nghi ngờ, tuyệt đối không phải công phu mèo ba chân.
Đông Lẫm một lần nữa giữ chặt cổ tay Sơ Tranh, ấn người lên cột trụ hành lang bên cạnh.
Thân thể thon dài của nam nhân cũng phủ qua, khe hở giữa hai người nháy mắt biến mất.
Sơ Tranh lật bàn tay không bị khống chế, hàn quang chợt lóe ra.
Sau lưng hắn ta tràn ra từng đợt mát lạnh, chầm chậm quay đầu.
Nam nhân chắp tay đứng cách đó vài bước, ánh mắt nặng nề nhìn bọn họ.
Nam nhân mặt mày thanh tuyển, áo trắng ngọc quan, quanh thân quanh quẩn một cỗ lạnh khí, khiến người ta không dám tùy ý khinh nhờn dung mạo của hắn.
Không khí bỗng an tĩnh lại.
"Ai cho phép các ngươi lên núi?" Đông Lẫm híp mắt.
"..."
Không ai dám lên tiếng trả lời, tiếp theo phần phật quỳ xuống một mảnh.
Thiên Tịnh Phong cũng không lập quy củ, không cho phép đệ tử lên núi.
Có điều trước kia không có đệ tử nào dám tùy tiện lên núi...