Lữ Nguyên hậu tri hậu giác nhớ tới, bỗng dưng có một cỗ khí lạnh vọt thẳng từ lòng bàn chân lên trán.
Huyết dịch cả người Lữ Nguyên đều giống như bị đông cứng, trong đầu vang lên tiếng ong ong.
"A!"
Lữ Nguyên hét lên một tiếng, chạy sượt qua bên cạnh Sơ Tranh, tới hành lang bị bóng tối nuốt chửng.
Chậc.
Đồ hèn nhát.
-
Một phút sau.
Lữ Nguyên chạy về, sắc mặt trắng bệch, tốc độ kia giống như đằng sau có thứ gì đó đáng sợ đang đuổi theo anh ta vậy.
Đằng sau quả thật có thứ đang đuổi theo anh ta.
Con rối.
Còn là ba con rối.
Lữ Nguyên trực tiếp chạy qua bên người Sơ Tranh, chạy thẳng về phía hành lang bên kia.
Sơ Tranh đứng không nhúc nhích, chờ ba con rối kia chạy tới gần.
Lữ Nguyên quay đầu nhìn một chút, chỉ thấy cô gái kia đi về phía trước hai bước.
Lữ Nguyên không dám dừng lại, cũng không dám quan tâm người phía sau làm gì, vùi đầu chạy về phía trước.
Rầm ——
Âm thanh của thứ gì đó đập xuống đất truyền đến từ phía sau.
Trong hành lang yên tĩnh, tất cả đều là âm thanh nặng nề kia.
Ván gỗ Lữ Nguyên giẫm dưới chân cũng rung lên theo.
Rầm ——
Rầm ——
Ba tiếng.
Không nhiều không ít.
Lữ Nguyên bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn ra phía sau.
Anh ta chạy quá xa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cái bóng bên kia.
Chỉ có một người đứng đấy.
Lữ Nguyên: "..."
Là con rối hay là cô gái kia?
Bóng người đứng bên kia không nhúc nhích, Lữ Nguyên nuốt một ngụm nước bọt, chống vào hành lang đi trở về.
Khoảng cách rút ngắn, nhìn thấy thứ nằm dưới đất đều là con rối, Lữ Nguyên thở phào.
Dù cô gái này cũng rất kỳ quái, nhưng tốt xấu gì cô nhìn qua cũng giống con người.
Sơ Tranh đang cúi đầu quan sát con rối trên đất.
Con rối trước mặt cô đứt mất một cánh tay, quần áo trên người dính máu, nhìn như từng bị người ta đánh một lần rồi.
"Cái đó..."
Lữ Nguyên run rẩy.
"Rốt cuộc cô là người hay là... Ma?"
Sơ Tranh dùng chân đạp đạp con rối, mặt không cảm xúc nói: "Phó bản này có thiết lập có ma?"
"..."
Hình như không có.
Mỗi một phó bản đều thiết lập ra một nguyên tố, bình thường bắt đầu không lâu sẽ biết rõ ràng.
Không có khả năng nửa đường ngoi lên những thứ khác.
Như vậy đại khái sẽ làm cho người ta yên tâm hơn một chút.
Nhưng mà...
Nhưng đây chỉ là thứ bọn họ gặp phải phía trước, đằng sau sẽ như thế nào, tất cả mọi người cũng không rõ ràng.
Lữ Nguyên nhìn con rối hình người không động đậy trên mặt đất, vịn tường tiến lại gần một chút: "Cái kia... Sao cô lại không sao?"
"Anh nghĩ tôi sẽ có chuyện gì?"
"..."
Anh ta không có ý kia.
Sơ Tranh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lữ Nguyên: "Anh không phải là Tử Thần đấy chứ?"
Lữ Nguyên vội vàng xua tay: "Tôi không phải, tôi không phải."
Sơ Tranh không nói tin, cũng không nói không tin.
Lữ Nguyên cũng không phải người mới, không cố gắng thuyết phục Sơ Tranh tin.
Lữ Nguyên lắp ba lắp bắp hỏi: "Tôi chỉ là... Nhìn thấy cô... Tôi cho là cô chết rồi."
Sơ Tranh nhìn anh ta một chút, tiếp tục quay đầu nhìn tranh vẽ trên tường.
Lữ Nguyên cũng chỉ đành ngượng ngùng ngậm miệng, nhìn theo cô.
Anh ta cũng không dám đi lên phía trước.
Ai biết phía trước còn có bao nhiêu con rối chờ anh ta chứ?
"Bức tranh này hình như là cầu gì được đó, rất linh nghiệm..." Lữ Nguyên thử tìm chủ đề, chỗ này quá yên tĩnh, anh ta hơi sợ hãi.
Sơ Tranh theo hành lang đi về phía trước.
Nhưng mà phía trước không còn tranh vẽ nữa.
Sơ Tranh quay về.
Hình vẽ chùa miếu xuất hiện ở đây, cũng không thể là vô duyên vô cớ.
Chắc chắn có nguyên nhân.
"Cô có cảm thấy không, hình như người bọn họ cúng bái đều là cùng một hòa thượng." Lữ Nguyên yếu ớt lên tiếng.
"Ừ." Vừa rồi Sơ Tranh cũng phát hiện.
Số lần xuất hiện của hòa thượng này vô cùng cao.
Cầu gì hắn cũng có.
Quả thực chính là Tể Công Phật Sống tại thế.
"Nếu không chúng ta tìm người này trước xem..."
Lữ Nguyên chỉ vào tên hòa thượng xuất hiện nhiều lần trên tranh vẽ kia.
Sơ Tranh tạm thời không tìm được những manh mối khác, cúi đầu nhìn con rối trên đất, đi về hướng mà lúc nãy con rối đi tới.
Lữ Nguyên cũng mặc kệ Sơ Tranh có đồng ý cho anh ta đồng hành hay không, cứ đuổi theo sát.
Hành lang càng đi càng tối.
Đạp trên sàn nhà làm bằng gỗ, phát ra âm thanh ken két cũ kĩ.
Âm thanh kia cứ vang vọng quanh quẩn trong hành lang.
Sơ Tranh ngừng lại.
"Sao... Sao thế?"
Giọng nói run rẩy của Lữ Nguyên vang lên.
Cạch ——
Trước mặt Sơ Tranh có một chùm sáng chiếu về phía trước.
Lữ Nguyên trông thấy đèn pin trong tay Sơ Tranh, biểu cảm khá cổ quái.
Nhưng rất nhanh Lữ Nguyên liền bị thứ trước mặt hấp dẫn ánh mắt: "Cô xem cái kia... Hình như là máu."
Có vết máu giống như có người ngồi dưới đất chà ra.
Nhìn dáng vẻ thì giống như bị người ta cưỡng ép kéo đi.
Bên cạnh còn có một số vết máu bắn tung tóe.
Vết máu mới, chắc là do người chơi rời đi lúc trước để lại.
Vết máu uốn lượn lan tràn một vòng, nhưng tiếp theo đó thì ngừng bặt lại, cứ như vậy mà biến mất.
Sơ Tranh nghĩ đến nơi mình ra, cô dùng chân giẫm giẫm sàn nhà.
Có lẽ Lữ Nguyên cũng nhớ tới, trước đó bọn họ chạy từ một căn phòng đến hành lang kia.
Quả nhiên rất nhanh Sơ Tranh đã tìm được một lối đi thông xuống phía dưới.
Nhưng dưới lối đi này là bậc thang.
Sơ Tranh soi soi đèn về phía trước, phía trước quá tối, hoàn toàn không nhìn thấy cuối cùng.
Có lẽ dưới bậc thang này có gì đó, Sơ Tranh lựa chọn xuống cầu thang.
-
Tia sáng trong hành lang lờ mờ, tiếng sột soạt như có người di động.
Bọn họ nhanh chóng xuyên qua một hành lang, đẩy một căn phòng ra đi vào.
Cửa phòng đóng lại, đám người này cũng không dám lên tiếng, nín thở nghe động tĩnh bên ngoài.
Có thứ gì đó ầm ầm chạy qua, sau đó đi xa.
Chờ đến lúc bên ngoài lâm vào yên tĩnh, người trong phòng mới thở phào.
Đám người này chính là người chơi ở phó bản này.
Trừ Sơ Tranh và Lữ Nguyên, những người còn sống đều ở nơi này.
Lúc này còn lại sáu người.
Ba nam ba nữ.
Nữ sinh số một ôm cánh tay, đứng dán vào tường, lo sợ nhìn quanh hai bên: "Chúng ta sẽ chết ở đây sao?"
Nữ sinh số hai thì thào một tiếng, nước mắt tí tách rơi xuống: "Tôi không muốn chết ở đây..."
Gian phòng yên lặng vài giây.
Nam sinh số một đánh vỡ trầm mặc: "Rốt cuộc trong các cậu ai là Tử Thần?"
Nữ sinh số hai cách nam sinh số một gần nhất, thấy cậu ta nhìn mình, lập tức khoát tay: "Tôi không phải... Tôi vẫn luôn đi theo mọi người, không hề rời đi, tuyệt đối không phải tôi."
Nữ sinh số một phủ nhận theo: "Cũng không phải tôi."
Nam sinh số hai và số ba cũng lắc đầu phủ nhận.
"Cô thì sao?" Có người hỏi nữ sinh số ba.
Nữ sinh số ba chính là Vân Thu Thủy.
"Không phải tôi." Giọng nói của Vân Thu Thủy hơi khàn khàn, đã rất lâu rồi cô ta chưa được uống nước, lúc này nhu nhu nhược nhược nhìn đám người, chỉ vào cánh tay bị thương của mình: "Tôi đã bị thương, làm sao có thời giờ đi làm những chuyện khác."
Mọi người ngẫm lại hình như cũng đúng.
"Vậy là ai!!"
"Trong chúng ta tuyệt đối có người là Tử Thần, vừa rồi ai dẫn đường?"
"Cậu ta."
Người bị xác nhận chính là nam sinh số hai.
Nam sinh số hai khẩn trương giải thích: "Tôi... Là nghe các cậu nói đi bên kia."
"Cậu chạy nhanh như thế làm gì?"
Nam sinh số hai: "Phía sau có âm thanh, tôi sợ mà, không phải các cậu cũng chạy sao?"
Một đám người điều tra đi thăm dò tới, phát hiện hình như ai cũng có điểm đáng ngờ.
Bắt được Tử Thần sẽ không cho bọn họ trực tiếp qua ải.
Nhưng có thể cho bọn họ thu được một cơ hội rút thẻ bài, còn có thể bảo đảm không có Tử Thần hãm hại.
Vân Thu Thủy nhỏ giọng nói: "Không phải còn có người sao."
Đám người đột nhiên yên tĩnh lại.
Đúng...
Còn có người.
Trước đó sau khi đi từ gian phòng kia ra, Lữ Nguyên kia liền mất tích.