Vốn cho rằng đi lâu như vậy, chắc Sơ Tranh sẽ có lúc không cẩn thận, kết quả từ đầu đến cuối, cô đều đi rất vững vàng, ngay cả lung lay cũng chưa từng lung lay chút nào.
Hắn hoàn toàn không có chỗ phát huy.
Xuống đến chân núi, còn một đoạn đường nữa mới có thể đến thành trì gần nhất.
"Bệ Hạ, Thái Hậu, chờ thần một lát."
Con ngươi Sơ Tranh híp lại, nguy hiểm nhìn hắn: "Ngươi đi gọi người?"
Chuyện này nếu như để người ta biết, cô còn có thể ra ngoài sao?
"... Thần đi tìm cỗ xe ngựa."
Chân núi có đội hộ vệ đóng quân, nơi đó có xe ngựa.
Dung Thí rất nhanh liền lấy xe ngựa đến, mang theo mấy người Sơ Tranh vào thành.
Chuyện đầu tiên khi vào thành chính là mua bộ y phục khác cho Tiểu Hoàng Đế thay.
Cho dù Tiểu Hoàng Đế mặc y phục thường ngày, thì cũng vô cùng dễ thấy, phía trên đều thêu long văn.
Nếu như mà bị người ta trông thấy, thì còn đi được đâu nữa.
Tiểu Hoàng Đế từ khi sinh ra đến bây giờ, từng đi ra khỏi cung mấy lần, nhưng lần nào cũng đến những nơi cố định, chưa từng đi dạo trên đường cái như thế này bao giờ.
Cậu nhìn cái gì cũng thấy mới lạ.
Sờ sờ chỗ này, nhìn nhìn chỗ kia.
Ngay cả đồ chơi làm bằng đường cũng muốn nhìn nửa ngày.
Sơ Tranh ở phía sau một đường phát tiền đi qua, Tiểu Hoàng Đế sờ vào cái gì, liền mua cái đó.
"Mẫu hậu, sao người lại có nhiều tiền như thế?" Tiểu Hoàng Đế không có chút hình tượng đế vương nào, liếm láp đồ chơi làm bằng đường.
"Ngươi đoán xem."
"Đoán không ra." Tiểu Hoàng Đế lắc đầu, cậu liếm đồ chơi làm bằng đường thêm hai cái: "Phụ hoàng cho mẫu hậu sao?"
"..."
Sơ Tranh lặng im không nói.
Ngươi cảm thấy thế thì là thế đi.
Dù sao Tiên Hoàng cũng không thể nói chuyện.
"Công tử, ngài đừng gọi tiểu thư như vậy, bị người ta nghe thấy sẽ không tốt lắm." Tố Tuyết nhẹ giọng nhắc nhở.
Tiểu Hoàng Đế nghiêng đầu xuống: "Vậy gọi thế nào?"
Tố Tuyết bảo Tiểu Hoàng Đế dựa theo cách xưng hô của bách tính bình thường mà gọi.
"Phía trước đang làm gì thế?" Lực chú ý của Tiểu Hoàng Đế bị đám người vây lại phía trước hấp dẫn, lập tức vứt bỏ mẫu hậu mình, chạy sang phía bên kia.
"Bệ... Công tử!"
Dung Thí kêu một tiếng.
Tố Tuyết đã đuổi tới, Dung Thí muốn đi qua, nhưng Sơ Tranh đi chậm rì rì, hắn lại không thể ném Sơ Tranh ở đây được.