Bà Diêu dựa vào quan hệ, tra xét toàn bộ bạn học của Diêu Vi một lần.
Những người này có người lăn lộn rất tốt, có người không làm nên trò trống gì, cũng có người giống như Diêu Vi, là một phú nhị đại, trải qua cuộc sống ngợp trong vàng son.
Hạ Hàn cũng có được một bản tư liệu.
Nhưng cái tư liệu này không biết từ đâu đến, lúc hắn ngủ dậy thì đã thấy nó đặt trên bàn rồi.
Hạ Hàn đọc lướt qua một lần, có chút hoài nghi: "Tiểu mỹ nhân, cô nói xem, trong biệt thự của Diêu Vi thật sự có quỷ sao?"
"Có." Sơ Tranh cực kỳ chắc chắn.
"Cô chắc chắn như vậy à?" Hạ Hàn ôm tư liệu qua, ngồi xuống bên cạnh Sơ Tranh: "Tiểu mỹ nhân, có phải cô biết gì rồi không?"
"Đoán." Cũng không thể tự nhiên không có gì mà mang thai quỷ được? Như vậy làm sao có thể!
"..." Hạ Hàn mở tư liệu ra: "Những người này đều còn sống..."
Ánh mắt Hạ Hàn qua quét cánh môi Sơ Tranh, giọng nói liền thấp đi mấy phần.
Trong đôi mắt xinh đẹp của thiếu niên tràn đầy nghiêm túc.
Tia nắng sớm chiếu lên lông mi hắn, như tạo nên một vầng sáng, trên da thịt trắng nõn, vẽ ra một cái bóng thật đẹp, cánh môi khẽ nhếch lên, đầu lưỡi như ẩn như hiện, lộ ra ánh sáng lộng lẫy mê người.
Sơ Tranh dựa vào ghế sô pha, ánh mắt dừng trên cánh môi hắn mấy giây, nhẹ gật đầu.
Hạ Hàn đưa ra vấn đề này nhưng trong lòng rất thấp thỏm.
Thậm chí hắn đã nghĩ tới cảnh Sơ Tranh lạnh lùng cự tuyệt mình.
Thân thể thiếu niên hơi run rẩy, nhưng vẫn chưa thỏa mãn lắm, vì thời gian quá ngắn.
Sơ Tranh giơ tay, tấm thảm nhung trên ghế sofa đối diện tự động bay tới, Sơ Tranh dùng nó bọc hắn lại.
Thiếu niên phồng má: "Tiểu mỹ nhân, vẫn muốn..."
"Không muốn sống nữa à?"
"Không phải có câu nói, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu sao." Thanh âm thiếu niên rất thanh thúy.
"Ta không phải mẫu đơn."
"Đó là một phép ẩn dụ thôi, tiểu mỹ nhân còn đẹp hơn hoa mẫu đơn rất nhiều..." Hạ Hàn kiêu ngạo, hoa mẫu đơn làm gì có cửa so sánh với tiểu mỹ nhân của hắn chứ.
Sơ Tranh bọc kỹ hắn lại, rồi ôm ngang lên, đi lên lầu.
Cô chỉnh nhiệt độ phòng ngủ cao lên, đặt người ở trên giường, cách tấm thảm nhung, nửa đè ép hắn.
Căn phòng dần dần ấm lên.
Hạ Hàn có chút nóng.
Hắn mở to mắt nhìn Sơ Tranh: "Tiểu mỹ nhân..."
Sơ Tranh cúi đầu mổ nhẹ trên cánh môi hắn một cái, người phía dưới hơi trừng lớn mắt, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng thì Sơ Tranh đã rời đi, sau đó cách vài giây lại hôn một cái.
"Lạnh không?" Sơ Tranh hỏi hắn.
"Vẫn tốt..." Hạ Hàn thì thào một tiếng.
Cô cũng không hôn quá lâu, hàn khí chưa kịp lan tràn thì đã tách ra, nhiệt độ trong căn phòng cũng rất cao, dường như không hề cảm thấy lạnh.
Sơ Tranh khống chế thời gian rất chuẩn xác, cô gắng để Hạ Hàn không cảm thấy lạnh.
Ong ong ong...
Điện thoại của Hạ Hàn rung lên.
Sơ Tranh dừng lại, đối mặt với Hạ Hàn vài giây, sau đó xoay người ngồi ở mép giường.
Bị người ta quấy rầy làm Hạ Hàn rất không vui, hắn dãy dụa ngồi dậy từ trong tấm thảm nhung, nghe điện thoại.
Điện thoại là Diêu Vi gọi tới, Hạ Hàn đáp vài tiếng.
Hạ Hàn thất vọng: "Nếu như có biện pháp có thể làm ta không cảm thấy lạnh thì tốt rồi..." Như vậy thì hắn muốn hôn thế nào cũng được rồi.
Không biết Sơ Tranh đang suy nghĩ cái gì, một lúc lâu sau mới nói: "Có lẽ có."
Mức độ vui sướng của thân thể cũng có thể ảnh hưởng đến tâm trạng.
Lúc này tâm trạng Sơ Tranh không tệ, mặc dù... cũng không thể nhìn ra được.
Lúc đầu đồng ý với Hạ Hàn là bởi vì quỷ khế, khi Hạ Hàn trịnh trọng đưa ra yêu cầu, không biết ma xui quỷ khiến gì mà cô lại gật đầu.
Nhưng sau đó...
Là bản thân Sơ Tranh muốn làm như vậy.
Dường như có chút không thể khống chế nổi chính mình.
Sơ Tranh không hiểu rõ, nên cô đem cái điều không hiểu này vứt cho Vương Giả.
【 Tiểu tỷ tỷ, là cô thích hắn chứ còn sao nữa. 】 Vương Giả cười hì hì nói.
"Thích sao?"
Loại cảm xúc này, vừa phức tạp lại vừa khó nắm bắt.
Vui vẻ, phiền não, thống khổ, phẫn nộ, bi thương... thích.
Những cảm xúc này sẽ ảnh hưởng đến bản thân, thậm chí ảnh hưởng đến cả sự phát triển và kết cục của một sự việc.
【 Nếu không thì tại sao cô lại muốn hôn hắn chứ? Chỉ khi đối với người mình thích thì mới có những cảm xúc như thế này nha ~ 】
"Thích không phải là cảm giác chua chua ngọt ngọt sao?" Sơ Tranh vừa chọc điện thoại, vừa đặt câu hỏi: "Vì sao ta không có loại cảm giác này?"
Cái này hoàn toàn không giống với những gì ta thấy trên mạng.
Con chó đần độn nhà mi lại muốn gạt ta!
【... Tiểu tỷ tỷ, cô không cần tìm loạn được không? Loại chuyện như thích này, không có ai có thể đặt ra cho cô một đáp án tiêu chuẩn được đâu. 】
【 Dù sao thì, khi cô muốn đối xử đặc biệt với một người, những đãi ngộ đó người khác không có mà chỉ mình hắn có, thì hơn phân nửa chính là thích rồi. 】
Những đãi ngộ người khác không có...
Sơ Tranh mặt mày nghiêm túc: "Vậy cũng có thể là bởi vì áy náy, trách nhiệm hoặc thương hại..."
【...】 Vương Giả trầm mặc một lúc, sau đó gào thét, 【 Dừng lại! Tiểu tỷ tỷ, cô cảm thấy nếu bởi vì áy náy thì sẽ có ý muốn hôn đối phương được hả!!! 】
Sơ Tranh như có điều suy nghĩ.
Sơ Tranh đột nhiên hỏi: "Vương bát đản, sao mi không ngăn cản ta? Ta thích thẻ người tốt không có quan hệ gì à?"
【 Không có quan hệ nha, việc thể xác lẫn tinh thần của tiểu tỷ tỷ đều khỏe mạnh hạnh phúc, cũng nằm trong... phạm vi quan tâm của ta đó. 】
"Bọn mi cũng được nhân tính hóa như thế cơ à?"
【 Đó là tất nhiên. 】 Vương Giả rất kiêu ngạo.
【 Tiểu tỷ tỷ, khi cô phát hiện ra mình thích Hạ Hàn thì có suy nghĩ gì không? 】
Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng trả lời: "Nhốt lại trước đi."
【...????? 】
Nó đã giả thiết ra một đống tình huống loạn thất bát tao.
Ví dụ như, đầu óc tiểu tỷ tỷ mãi không thông suốt, nên khi đột nhiên phát hiện ra mình thích người khác, thì nhất định sẽ kinh hoảng.
Lại ví dụ như, tiểu tỷ tỷ sẽ thề thốt phủ nhận, kiên quyết không chịu thừa nhận, duy trì hình tượng nữ thần cao lãnh của mình.
Thậm chí nó còn nghĩ tới tiểu tỷ tỷ bởi vì kinh sợ, mà xử lý luôn người ta.
Nhưng cô không có ư!
Cô không có ư!
Không có ư!
Cô hoàn toàn không có chút kinh hoảng nào, thẳng thắn chấp nhận chuyện mình thích một người mà không có chút trở ngại nào, hơn nữa còn có một ý nghĩ rất kỳ quái, rất to gan mà nó chưa từng nghĩ đến -- nhốt lại.
Mẹ nó, cái này không phải là giải thiết tiêu chuẩn của một nhân vật hắc hóa sao?
Nó biết năng lực tiếp thu của tiểu tỷ tỷ vẫn luôn rất mạnh...
Nhưng mà đến cả loại chuyện này, cô cũng có thể bình tĩnh tiếp nhận như vậy được à?
Tiểu tỷ tỷ là ma quỷ sao?
【 Tiểu tỷ tỷ, cô chờ chút đã, tại sao lại muốn nhốt hắn lại? 】
"Nếu là người mà ta đã thích, thì nhất định phải nắm trong tay, có vấn đề gì à?" Sơ Tranh gật nhẹ đầu, vẫn kiên định với suy nghĩ của mình.
【...】 Quả nhiên nó không nên lấy cái nhìn thiển cận của mình, đến để đối đãi với tiểu tỷ tỷ tùy thời có thể phát ra lửa thế này.
Vương Giả khắc sâu nhận thức về sai lầm của mình.
Cũng mười vạn phần đồng tình với Hạ Hàn.
Bản thân mình còn chưa kịp hắc hóa, đã bị một người nhìn giống như bình thường, nhưng kỳ thật luôn có ý tưởng hắc hóa là tiểu tỷ tỷ theo dõi.
Nó không nên thảo luận loại chuyện này với tiểu tỷ tỷ.
Nếu nó không nói toạc ra, thì tiểu tỷ tỷ nhất định còn phải suy nghĩ rất lâu nữa mới ra.