"Anh trai à, buông tôi ra."
Lưu Ly phớt lờ một thoáng kia rồi nghiêm túc nhìn thẳng mặt Lưu Vân Phong. Hắn cau mày, mặt sa sầm xuống, cuối cùng cười khẩy, từ từ đứng dậy.
Lưu Ly lập tức tránh khỏi và có ý định rời đi.
[Ký chủ, đợi đã.]
Sao thế?
[Chúng ta nói chuyện một chút đi, hiểu rõ tình huống đã. Ta muốn báo cáo lên trên.]
Ừm.
Lưu Ly bình tĩnh chuyển hướng, đối diện với Lưu Vân Phong.
"Anh trai, chúng ta nói chuyện nghiêm túc một lúc đi."
Có lẽ đối phó với Tú Uyên đã làm tiêu hao rất nhiều tinh thần của Lưu Vân Phong, thêm cả việc Lưu Ly thờ ơ với lời thỉnh cầu của hắn cho nên lúc này hắn đang suy sụp, tinh thần không ổn định, nghe thấy nàng nói chuyện lại càng khó chịu quát lớn.
"Ha! Tôi không có chuyện gì muốn nói với cô. Cút đi!"
Hắn vừa mở miệng, tâm tình lại càng xấu, muốn phát tiết ra hành động. Mà Lưu Ly lại đứng ngay đó.
Thật vướng mắt.
Hắn vươn tay, muốn tóm lấy cổ nàng rồi ném ra ngoài, không! Hắn muốn bóp chết nàng! Muốn nàng cút khỏi cái lồng đang nhốt hắn lại. Muốn nàng biến mất mà chưa thể hoàn thành nhiệm vụ. Nhiệm vụ đối với lũ người này còn quan trọng hơn cả tá cái mạng của chúng. Cùng nhau xuống địa ngục đi.
Nhưng mà trước khi Lưu Vân Phong kịp túm lấy Lưu Ly, 303 liền xuất hiện với hình dạng con người, tóm chặt cẳng tay của hắn, nắm chặt.
Lưu Vân Phong dùng lực vẫn không thể thoát khỏi tay 303 thì cười to: "Ha ha ha ha! Mày cuối cùng cũng xuất hiện cơ à. Cái lũ lúc trước cho dù ta có bóp chết người thực hiện nhiệm vụ thì cũng chả thèm ló mặt ra cơ mà. Mi có vẻ quan tâm cô ta quá nhỉ? Hay là nhiệm vụ này của mày không thể thất bại? A! Tốt lắm, ha ha ha ha ha!"
303 cùng Lưu Ly ngay lập tức cau mày, trong lòng đều chửi thầm.
Xem ra Lưu Vân Phong đã nắm được kha khá thông tin về tổng cục thời không. Nhưng mà bằng cách nào chứ? Hắn năm nay 25 tuổi, chừng đó thời gian thì có thể gặp và tiếp xúc được bao nhiêu xuyên nhanh giả chứ? Hơn nữa bằng cách nào mà hắn có thể moi được tưng đó thông tin của các xuyên nhanh giả? Lại còn có thể đối phó được với Tú Uyên? Tuy Tú Uyên mới là xuyên nhanh giả cấp cao được thời gian ngắn, nhưng mà chắc chắn sự trưởng thành của cô ta hơn hẳn một con người với 25 tuổi xuân. Rốt cuộc Lưu Vân Phong đang nắm giữ bí mật gì?
Trong lúc 303 và Lưu Ly mải suy nghĩ sâu hơn, Lưu Vân Phong đã lấy từ đâu một khẩu súng chĩa về phía nàng, đôi mắt đỏ nheo lại: "Nào, cô chọn đi. Một là đưa ta đi, hai là chết."
303 lập tức che chắn trước mặt Lưu Ly, không bị lép vế trước Lưu Vân Phong: "Ha, ngươi nghĩ là ngươi giết được ký chủ của ta sao? Ta xem súng của ngươi nhanh hay tay của ta nhanh."
Vẻ mặt Lưu Vân Phong lập tức xấu đi hẳn, hắn nhìn chằm chằm 303, nghiến chặt răng. 303 nhìn hắn vẫn rất cố chấp, đành từ từ dụ dỗ hắn.
"Chúng ta không để đưa ngươi đi, nhưng mà... tự ngươi có thể rời khỏi đây. Chúng ta trao đổi thông tin."
Lưu Vân Phong vẫn giữ nguyên tư thế chĩa súng, chưa có dấu hiệu gì hòa hoãn. Ánh mắt của hắn cho thấy muốn 303 nói tiếp.
"Ngươi muốn cam kết bắt buộc cho cuộc trao đổi sao? Không có. Nếu ngươi tin thì chúng ta nói chuyện, còn nếu không thì thôi. Chúng ta không nhất thiết cần thông tin của ngươi, nhưng mà ngươi thì lại không thế." Chúng ta đang ở kèo trên, mi biết thân biết phận đi.
Lưu Vân Phong và 303 bắt đầu chiến tranh đọ khí thế. Lưu Ly tất nhiên không tham gia cuộc đối thoại, nàng chỉ đứng một bên chuẩn bị nhận lệnh của 303 thôi, nếu 303 nói đi thì lập tức dùng tốc độ nhanh nhất để chạy còn nếu muốn nói chuyện thì cũng chuẩn bị tinh thần ngồi xuống và chạy bất cứ khi nào.
'Lạch cạch'
Lưu Vân Phong ném súng đi rồi ngồi lại về sofa, nâng tách cà phê đã nguội ngắt từ đời nào lên uống. 303 cũng kéo Lưu Ly ngồi xuống.
"Vậy đầu tiên, ta xin phép hỏi Lưu tiên sinh một vài câu nhé."
Lưu Vân Phong liếc 303 cười cười ngồi đối diện, cuối cùng rũ mắt ra vẻ chả thèm để ý tới nó.
"Ta rất tò mò đấy, tại sao ngài lại nhận ra ký chủ của tôi bất thường thế?"
"...Ban đầu không có."
"Hả?"
"Ban đầu ta không có em gái."
!!!
"Làm sao mà ngài biết ngài không có em gái chứ? Chúng tôi đã chèn nhân vật này từ đầu rồi."
Lưu Vân Phong khuấy khuấy tách cà phê rồi cười khẩy: "Ha! Từ đầu sao? Từ kiếp đầu tiên tới khi nó lặp lại 137 lần thì làm gì có em gái nào chứ!"
303 đứng hình: "Ngươi trọng sinh?!!" Vãi, thế mà là trọng sinh, lại còn trọng sinh 138 lần: "Vậy ngươi biết thiên đạo chưa?"
"Thiên đạo? Là cái ả tự cho mình là đúng kia sao?"
Vl, thế mà cả thiên đạo hắn cũng biết. Thảo nào mụ ta thất bại.
Khi nhắc tới thiên đạo, giọng của hắn không khỏi tràn ngập trào phúng cùng hận ý.
"Ngươi hỏi xong rồi chứ."
"Tạm thời như vậy đi." 303 muốn yên tĩnh đã. Cmn. Trọng sinh 1 lần đã quá đáng lắm rồi, lần này mà còn tận 138 lần. Con mụ kia chắc chắn chết với lão tử rồi. Report ngay!
"Nói đi, cách để thoát ra."
"Ồ, thế còn ngài muốn thoát đi thế nào?
"Thoát đi như thế nào sao? Ngươi... "
" Cái này là bắt buộc, nếu ngài không tự ngộ ra thì ngài không thể thoát đi đâu, ngài muốn nghe ta nó cùng nghĩa với việc ngài mãi mãi phải ở lại đây."
"..." Lưu Vân Phong nhìn chằm chằm 303 với ánh mắt thay lời nói.
(Tác giả giải nghĩa cho: Mày đùa ông mày à