Không chờ Vũ Văn Hoằng mở miệng trước, Vũ Văn Dận lại bình tĩnh nở nụ cười.
Vung tay lên đuổi những người không liên quan phía sau lui xuống, thậm chí bao gồm Trang công công.
Thấy cảnh như vậy, Vũ Văn Hoằng rất kinh ngạc.
Hoàng thúc...thế nhưng ngay cả đội ngũ thuộc hạ của hắn ta cũng có thể hô lui!
Khó trách hắn mới vừa rồi bắt được hung thủ nhanh như vậy!
Nghĩ đến đó, Vũ Văn Hoằng có chút ủ rũ.
Thẳng đến giọng nói bình tĩnh không nhanh không chậm truyền đến từ phía trước.
“Hoàng thượng, ngài thật sự cảm thấy mình có thể một mình đảm đương một phía sao?”
Một câu đột ngột như vậy làm Vũ Văn Hoằng đột nhiên giật mình, kinh ngạc ngước mắt.
Chỉ thấy Vũ Văn Dận cười như không cười mà cong môi, hơi nhướng mày, “Nếu ngài cảm thấy ngài có thể độc lập, ngài trực tiếp nói với bổn vương là được, cần gì làm nhiều chuyện rắc rối như vậy?”
Nói xong, hắn hơi nghiêng đầu, dang đôi tay ra, “Hay là, ở trong lòng Hoàng thượng, Hoàng thúc ta là cái loại Nhiếp Chính Vương tàn bạo độc chiếm bá quyền?”
“...”
Vũ Văn Hoằng tạm thời nghẹn lời.
Ở trong lòng mình, hắn đúng thật sự là như vậy.
Nhưng mà suy nghĩ lại, Hoàng thúc hắn...dường như thật sự không làm chuyện gì quá giới hạn với mình.
Ngoại trừ không hiểu sao lại qua lại thân cận với Hạng Trọng.
Không ngờ ngay lúc hắn ta đang im lặng suy nghĩ, Hoàng thúc đối diện chợt cười vài tiếng một cách bất đắc dĩ.
Thở dài, “Nếu Hoàng thượng muốn độc lập, vậy Hoàng thúc ta giao quyền lại là được.”
“...Thúc nói cái gì?”
Vũ Văn Hoằng có chút không thể tin được nhưng gì tai mình nghe được.
Hoàng thúc hắn...thế nhưng giao quyền không tiếc?!
“Thần dám lừa gạt Hoàng thượng sao?”
Vũ Văn Dận nở nụ cười đầy ẩn ý.
Không đợi Vũ Văn Hoằng hỏi lại, đã lạnh lùng quay người, “Mấy ngày tới, thần phải đi xa một chuyến. Vậy Ngọc tỷ trấn quốc còn thỉnh Hoàng thượng xem trọng cùng bảo hộ thật kỹ.”
Nói xong đã rời đi như một cơn gió.
Lưu lại Vũ Văn Hoằng ngớ người tại chỗ, thậm chí đã quên chuyện chất vấn Mộ Dung Huyên.
...
Ngày hôm sau, ảnh vệ đến báo Vũ Văn Dận quả thực thu thập hành lý, mang theo vài người thân tín của hắn ra Hoàng đô.
Mà Ngọc tỷ trấn quốc kia rõ ràng thuộc về mình nhưng lại chưa từng sờ qua, lúc này đang thật sự đặt ngay trên bàn tấu chương của hắn ta.
Vũ Văn Hoằng có chút hồ đồ.
Rồi lại vui mừng khôn xiết không dứt.
Hắn ta, hắn ta chờ không phải là ngày này sao!!
...
Vùng ngoại ô Hoàng đô, xe ngựa đi từ từ.
Hạng Tinh vừa gặm bánh bao thịt thơm ngào ngạt nóng hầm hập, vừa thật cẩn thận nhìn người nam nhân bên cạnh đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mím môi suy nghĩ, cuối cùng nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn hắn.
“Hoàng thúc tỷ tỷ, tỷ cứ như vậy ném triều đình cho Hoàng thượng, thật sự thích hợp sao?”
Mọi người đều biết vị Hoàng thượng này ngoại trừ ngầm giở trò âm mưu quỷ kế, mạnh mẽ cướp đoạt tỷ tỷ của nàng, thì chưa từng trải qua làm chuyện chính sự.
Đột nhiên giao cả tòa giang sơn vào trong ngực hắn, nàng luôn cảm thấy...đối với toàn bộ các lê dân bá tánh vương triều Đại U mà nói là vô cùng không phụ trách!
Nghe vậy, Vũ Văn Dận cười nhẹ, từ từ mở đôi mắt côi sắc.
Giơ tay xoa đầu đang tò mò của tiểu gia hỏa một cách cưng chiều, cũng thuận tay nhẹ nhàng lau thịt vụn bên khóe miệng của nàng.
Hơi nhướng mày: “Cho hắn ta chút thời gian để hắn ra nhận rõ mình là người như thế nào, không tiên tục liên lụy người vô tội như Hiền phi tiến vào càng tốt.”
“Hơn nữa...”
Hắn đang nói, đột nhiên cúi đầu xuống, cắn một ngụm bánh bao thịt trong tay Hạng Tinh.
“A!!”
Tiểu gia hỏa lập tức đau lòng lại cảnh giác mà bảo vệ đồ ăn, trừng hắn đầy u oán.
Sao lại ăn đồ ăn của nàng!
Lại thấy Vũ Văn Dận nuốt bánh bao thịt xong, cười càng thêm tuỳ tiện, “Vừa lúc ta cũng muốn nghỉ ngơi một thời gian, thuận tiện dẫn nàng ra Hoàng đô chơi một chút, miễn cho nàng bị ngột ngạt khó chịu trong người.”