"...Vậy thần thiếp, cung kính không bằng tuân mệnh."
Hiền phi dừng bước trở về, kinh sợ mà hành lễ với Vũ Văn Hoằng.
Nhìn như rủ mắt xuống, kỳ thật đang âm thầm trợn trắng mắt.
Ai ~
Nếu không phải lệnh vua khó trái, trong loại sân nhỏ này bảo nàng biểu diễn võ nghệ thì làm sao biểu diễn được.
Mong đừng vừa lơ đãng làm bị thương ai đó...
Nghĩ vậy, Hiền phi không khỏi rùng mình.
Nàng phải thật cẩn thận không phân tâm mới được.
Kết quả là dưới sự vây quanh của các thị nữ, Hiền phi đến hậu điện thay quân trang nàng thường mặc.
Đám tiểu thái giám cũng nâng thượng một ngọn thương tua đỏ kích cỡ ngắn đưa lại đây.
Vừa cầm thương tua đỏ trên tay, Hiền phi đã cảm thấy cảm giác bên trên hình như có chút không đúng.
Tuy nó cũng là chất liệu huyền thiết (sắt đen), nhưng lại quá mức nhẹ.
Điều này làm Hiền phi có chút nghi ngờ.
Nhưng vẫn chưa suy nghĩ nhiều, chỉ xem như nó là binh khí giả trong cung cúng tế hoặc dùng để biểu diễn.
Tiếp tục mang theo về lễ điện.
...
"Hoàng thượng, thần thiếp chuẩn bị xong."
Hiền phi mới trở lại lễ điện đã thu hút rất nhiều ánh mắt kinh diễm trong điện.
Chỉ thấy nàng lúc này, bộ dáng tiểu thư khuê các dịu dang thuần khiết mới vừa rồi không còn nữa, sau khi mặc một thân quân trang thì khí chất cũng thay đổi.
Tư thế oai hùng phấn chấn, rất có vài phần phong phạm nữ tướng.
Toàn trường ngoại trừ bỏ Nhiếp Chính Vương luôn luôn không có hứng thú với nữ nhân, chỉ nghiêm túc nhấm nháp các kiểu điểm tâm, thậm chí còn có vài tiểu cung nữ cũng nhìn có chút ngượng ngùng mà cúi đầu xuống.
Ngay cả Vũ Văn Hoằng cũng khó có thể nhịn xuống mà nhìn nhiều vài lần.
Mắt lộ ra hứng thú.
Thân khí chất này của Hiền phi này không phân cao thấp với Tình Nhi.
A, đáng tiếc Hình Bộ thượng thư kia là người tông tộc.
Nghĩ vậy, Vũ Văn Hoằng cong môi cười khẽ, khẽ gật đầu: "Vậy bắt đầu màn trình diễn của nàng đi."
Tiếng đàn vô cùng hợp tình hình, 《 khúc vào trận 》 hào hùng trầm mạnh.
Hiền phi lập tức vung thương bắt đầu múa.
Nhưng mà chỉ mấy chiêu thức, mọi người đã không khỏi sôi nổi hô nhỏ, lực đạo vung thương kia cùng với động tác trôi chảy kiên cố lại đẹp, quả thực không phải khoa chân múa tay!
Ngay cả Hoàng thượng cũng không nhịn được vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Chịu một đám người xung quanh ủng hộ, Hiền phi càng đắc ý tràn đầy, tư thế cũng không nhịn được mà càng chơi càng lớn.
Ngay lúc thỏa thích múa thương, chiêu thức của thương cũng dần dần quét đến xung quanh, quét đến một đám người xung quanh vừa kinh sợ lại hoan hô, rất náo nhiệt.
Thẳng đến một chiêu trong đó quét đến trước mặt Vũ Văn Dận dường như vẫn chưa phát hiện.
Vũ Văn Hoằng vẫn luôn cẩn thận quan sát, thấy thời cơ đến, không khỏi âm thầm dùng tay ra hiệu.
Chỉ trong chốc lát, một luồng hơi thở vô hình nhanh chóng tấn công vào từ bên ngoài điện, đánh vào trên mũi thương của Hiền phi.
Hiền phi lập tức phát hiện, ngẩn người trong phút chốc, khôi phục tinh thần lại nhanh chóng thu hồi thương.
Đáng tiếc đã không kịp, mũi thương kia ngay lúc hơi thở kia tập kích thế nhưng giống như là mở ra cơ quan gì đó, trực tiếp nở rộ thành một đóa thiết liên hoa.
Vài cây ngân châm cực nhỏ vù vù vài tiếng, phụt ra từ trong đóa thiết liên hoa kia, bay thẳng đến trước mặt Vũ Văn Dận.
"Vương gia, cẩn thận!"
Bên cạnh Vũ Văn Dận lập tức truyền đến vài tiếng la hét.
Đáng tiếc cũng không nhanh bằng những ngân châm đó...
Nhưng mà trong một trận tiếng thét chói tai, lại chỉ thấy Vũ Văn Dận híp mắt, vẫn chưa trốn tránh.