“Hắn...là một người có thể làm tỷ tỷ của nàng rất vui vẻ.”
Vũ Văn Dận nhướng mày.
Dừng một chút, bỗng thay thành mỉm cười hiền lành quá mức, hơi nghiêng đầu, đến gần trước mặt tiểu gia hỏa.
“Được rồi, chúng ta không nói bọn họ.”
Nam nhân cong môi đỏ tùy tiện, trên gương mặt anh tuấn mị hoặc chúng sinh tràn đầy ý vị khó có thể miêu tả.
“Nói xem, đêm nay nàng trốn học, cộng thêm một mình đại mạo hiểm...Bổn vương nên trừng phạt nàng như thế nào mới tốt đây?”
“A, chuyện này...”
Hạng Tinh có chút chột dạ mà muốn dịch vài bước ra phía sau.
Hai vai lại đột nhiên bị một đôi bàn tay to đè lại, ngăn lại hành động nàng chạy trốn.
Chỉ thấy nam nhân trước mắt bỗng chốc đến gần, đánh úp về phía bên tai nàng.
Mùi hương mát lạnh giữa cổ kia lập tức tràn ngập đầy xoang mũi nàng.
“Tinh Nhi nha Tinh Nhi...Đến tột cùng phải đến khi nào nàng mới có thể trở thành phi tử của bổn vương đây?”
Hắn trầm khàn mở miệng, trong lời nói gian tựa như lộ ra một chút bất đắc dĩ, “Như bây giờ...ta thật là đều không làm gì được.”
“...”
Hơi thở mê hoặc người phun ở vành tai, hơi ngứa, khiến cho tiểu gia hỏa đột nhiên có chút co quắp thẹn thùng.
Nàng gắt gao nắm chặt vạt áo, lại đột nhiên dẩu cái miệng nhỏ, tựa như khó chịu mà nhỏ giọng lẩm bẩm: “Rõ ràng là chính tỷ không hướng thỉnh chỉ tứ hôn với Hoàng thượng.”
Hại nàng mỗi buổi tối đều phải thừa dịp lúc người nhà ngủ, mới có thể lén lút mà đi luyện công, lén lút mà đi ăn cái gì đó.
Giống như yêu đương vụng trộm.
“...A.”
Nghe vậy, Vũ Văn Dận dừng một chút, bật cười thành tiếng.
“Đúng vậy, Nhiếp Chính Vương Vũ Văn Dận dưới một người, trên vạn người, mà ngay cả tiểu nha đầu cũng không có biện pháp cưới vào cửa ~”
Trong lời nói lộ ra một chút buồn bã như có như không, nghe xong Hạng Tinh đột nhiên có một chút khẩn trương.
Không khỏi duỗi tay, nắm hai tai của nam nhân, di chuyển đầu hắn đến trước mặt.
Nhìn chằm chằm cặp mắt côi sắc vừa lơ đãng kia, có thể làm người hãm sâu trong đó, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại.
“Hoàng thúc tỷ tỷ, tỷ sẽ không phải bởi vì Tinh Nhi mà cũng không muốn làm Nhiếp Chính Vương đi?”
Trong phim cổ trang Áp Áp xem đều diễn như vậy, nam chính vì mỹ nhân mà từ bỏ giang sơn, tan hết gia tài, lánh đời ẩn cư gì đó.
Nàng nghĩ, chợt có chút tức giận mà phình gương mặt nhỏ lên, trừng mắt nhìn hắn, “Nếu tỷ làm như vậy, Tinh Nhi sẽ không gả cho tỷ nha!”
“...Hửm?”
Vũ Văn Dận kinh ngạc mà ngước mắt lên, không khỏi che giấu ý cười, nhẹ hỏi, “Vì sao?”
“Bởi vì...”
Tiểu gia hỏa dừng một chút, bắt đầu nghiêm túc mà rung đùi đắc ý, “Bởi vì như vậy tỷ sẽ không có biện pháp kết tiền công cho nhóm đầu bếp thúc thúc.”
“Không riêng gì đầu bếp thúc thúc, Thanh Phong ca ca Minh Nguyệt tỷ tỷ cũng không thể kết tiền công, toàn bộ Dận vương phủ cũng vậy, còn có...còn có những đại thần gia gia trong triều dựa vào tỷ, cũng sẽ mất đi người tâm phúc.”
“Hoàng thượng ca ca đến nay không dám độc lập, cũng là vì có tỷ, nếu tỷ không làm, hắn ta sẽ độc lập.. Đến lúc đó, hắn ta sẽ đối phó phụ thân, còn có tỷ tỷ...Khụ, khụ khụ!”
Không biết là nói quá nhiều quá nhanh, hay là trong lòng quá khẩn trương kích động, nói đến đó, tiểu gia hỏa chợt dừng lại ho khan vài tiếng.
Vũ Văn Dận thấy thế, nhanh chóng vỗ lưng thuận khí cho nàng.
Đợi Hạng Tinh hoãn lại, nhưng thật ra lại thở dài sâu kín, đôi mắt ướt mềm có chút mất mát mà rũ xuống.
“Tóm lại, Tinh Nhi tình nguyện bảo trì hiện trạng, cũng đừng để những việc đó xảy ra.”
“...”
Vũ Văn Dận nhìn nàng, mắt híp lại, thật lâu không nói.
Sau một lúc lâu, mới cong môi đỏ lên, cười nhẹ.
Đứng dậy, một lần nữa ôm nàng vào trong ngực.
Ra vẻ thở dài, “Ai ~ vốn nên là ta trừng phạt nàng, sao ngược lại biến thành nàng răn dạy ta.”