Tiểu ngốc tử kia sao còn chạy ra ngoài, người Hạng gia ngày thường không phải đều trông nàng đến chặt chẽ sao?
Chỗ đi thậm chí không phải chỗ nào khác, là nhà Túy Tiên Lâu kia của Thập Hoàng thúc...
Vũ Văn Hoằng mơ hồ cảm giác được một chút bất an.
Sáng sớm đã có ám vệ hồi báo, nói sáng nay Thập Hoàng thúc đến cửa phủ tướng quân thăm hỏi, không biết hàn huyên cái gì cùng Hạng Trọng.
Hiện tại, một khâu mấu chốt trong kế hoạch của hắn ta —— Hạng Tinh, lại không thể hiểu được mà chạy đến Túy Tiên Lâu ăn cái gì.
Nơi này có thể có chút liên hệ hay không...
Vũ Văn Hoằng càng nghĩ, càng cảm thấy không ổn.
Hắn ta dừng một chút, cuối cùng đứng dậy, khẩn cấp phân phó: “Bãi giá Túy Tiên Lâu, trẫm muốn đích thân đi xem!”
“Tuân chỉ!”
...
Đợi Hạng Trọng vô cùng lo lắng mà chạy về Túy Tiên Lâu, Hạng Tinh đã nằm ở trong phòng cho khách của Túy Tiên Lâu.
Ông lướt qua Vũ Văn Dận ở gian ngoài đang uống trà không chút hoang mang, trực tiếp bước về phía giường sau bình phong.
Chỉ thấy tuy rằng khuôn mặt nhỏ nữ nhi trắng bệch, một đầu mồ hôi lạnh...lại cũng không có bất luận bộ dáng ăn hư bụng nên có, ví dụ như đau bụng nôn mửa linh tinh.
Thậm chí, thậm chí còn ôm cuốn tơ bạc gặm ở đằng kia...
Ngay cả Minh Nguyệt y thuật cao minh của phủ Dận vương kia cũng chỉ là ôm ngực đứng cạnh giường, nhàn nhã nhìn ngoài cửa sổ.
Hạng Trọng có chút không nhìn thấu.
Ông đang muốn hỏi một chút là chuyện như thế nào, lại chợt nghe phía sau truyền đến giọng vịt đực quen thuộc.
“Hoàng thượng giá lâm! ——”
“Ô oa!”
Nghe được tiếng gọi kia đến, bên gian này Hạng Tinh lập tức cong eo, nôn lên nôn xuống vào thau đồng lớn cạnh giường.
Sau khi nhổ ra toàn bộ cuốn tơ bạc mới vừa nhét đầy trong miệng, đã bắt đầu anh anh ô ô mà nằm trên giường quay cuồng kêu rên.
Minh Nguyệt cũng lập tức có động tác, ngồi xổm người xuống đưa tay đáp lên mạch đập của tiểu gia hỏa, một bộ dáng nghiêm túc chẩn trị.
Rất nhanh, Vũ Văn Hoằng đã dẫn một đoàn Thái y đẩy cửa bước vào.
Ngoại trừ Vũ Văn Dận, người một phòng nhanh chóng quỳ xuống thỉnh an: “Cung thỉnh thánh an!”
“...Tinh Nhi, muội không sao chứ!”
Vũ Văn Hoằng ngược lại là không để ý đến nhóm người này, chỉ có vẻ mặt sốt ruột, muốn trực tiếp vọt vào phía sau bình phong.
Ngay sau đó, trước mắt lại đột nhiên hiện lên một bóng người, hơi hơi giơ tay cản lại đường đi của hắn ta.
“Hoàng thượng.”
Môi đỏ của Vũ Văn Dận chứa ý cười, híp đôi mắt phượng hẹp dài, nhẹ nói, “Tiểu Quận chúa đang tiếp thu chẩn trị, nam nữ có khác, ngài vẫn nên lảng tránh mới tốt.”
“...Muội ấy là ngự muội của trẫm, có thể có cái gì khác!”
[* Ngự muội (御妹): theo baidu thì nghĩa là em gái hoàng gia.]
Vũ Văn Hoằng có chút khó thở.
Muốn mạnh mẽ xông vào, rồi lại như ý thức được gì, không khỏi hơi chau mày, đưa mắt nhìn Vũ Văn Dận một chút.
Cười nhẹ nói, “Hoàng thúc, ngài cùng Tinh Nhi hẳn là vốn không quen biết, sao ngài lại ở chỗ này?”
“Tiểu quận chúa ăn hư bụng ở Túy Tiên Lâu của bổn vương, nháo ra phong ba như vậy, bổn vương làm cố chủ của Túy Tiên Lâu, tất nhiên là muốn đến quan tâm, cũng như chịu trách nhiệm, không phải sao?”
Vũ Văn Dận đáp lại, bỗng nhẹ nâng tay lên, che miệng cười nhạo.
Ánh mắt sâu xa, “Ngược lại là Hoàng thượng ngài, tiểu Quận chúa mới phát bệnh nửa canh giờ, ngài đã cùng Hạng tướng quân cùng nhau chạy đến...Đúng là có lòng.”
Một câu nói làm Vũ Văn Hoằng đột nhiên run lên, ánh mắt nhanh chóng mà quay mắt nhìn sang chỗ khác.
Những lời này của Hoàng thúc, sợ là nghi ngờ hắn ta cùng Hạng gia bí mật liên hệ.
Thời khắc mấu chốt này, hắn ta cũng không thể đưa dấu vết lên cho Hoàng thúc, làm hắn có cơ hội lại lấy những việc này ở trước mặt ngoại thích cùng tông tộc hành động đại văn chương...
Vũ Văn Hoằng suy tư một phen, chỉ có thể là cười gượng một tiếng, giải thích:
“Hoàng thúc ngài cũng biết, hôm nay là ngày cung yến trẫm đáp tạ Hạng Tướng quân chiến công hiển hách, tất cả liên quan đến Hạng gia tất nhiên là trọng yếu nhất ngày hôm nay.”