Mà ngay cả Hạng Tinh cũng không nghĩ đến hắn sẽ phản ứng như vậy.
Nàng vốn tưởng rằng nàng giả vờ ngốc để hắn tiếp tục cho rằng mình là ngốc tử là được, nói không chừng cười cười rồi rời đi.
Nhưng kết quả chẳng những không có, hình như nàng còn nhìn thấy được một chút ý vị xem không hiểu lắm từ mắt phượng đẹp đến làm người không dời mắt được kia.
Một hai phải hình dung một chút, giống như là...một loại âm mưu gì đó thực hiện được.
Nghĩ đến đó, Hạng Tinh mê mang mà chớp chớp đôi mắt mềm.
Muốn nói âm mưu thực hiện được, không phải là nàng rốt cuộc thành công tiếp cận hắn sao?
Thật kỳ quái nha.
...
Cứ như vậy, Hạng Tinh bị Vũ Văn Dận dắt ra khỏi cổng chính của phủ tướng quân.
Mà nhóm gã sai vặt phủ tướng quân, thấy tiểu tiểu thư nhà mình thế nhưng bị Nhiếp Chính Vương giết người như ma, ăn người không nhả xương trong truyền thuyết dắt ra, sợ đến mức sôi nổi trừng lớn tròng mắt.
Chuyện gì xảy ra, bọn họ không có nhận được tin báo tiểu tiểu thư muốn ra cửa nha!
Mắt thấy tiểu tiểu thư phải bị Vương gia lừa gạt lên xe ngựa, một gã sai vặt gan lớn lấy hết can đảm tiến lên một bước.
“Vương...”
Lời nói của hắn còn chưa ra, lại nghe một tiếng “Vù” cực nhẹ xẹt qua.
Ngay sau đó, thân thể của mình, thế nhưng giống như là bị điểm huyệt, hoàn toàn không thể động đậy!
Không riêng gì hắn, các huynh đệ phía sau dường như cũng bị định ở tại chỗ.
Một đám người chỉ có thể như vậy trơ mắt mà nhìn tiểu tiểu thư vui vui vẻ vẻ mà nhảy lên xe ngựa đẹp đẽ quý giá kia, nhìn đoàn người Dận vương phủ mênh mông cuồn cuộn mà đi xa...
Sau nửa canh giờ.
“...Lão gia! Không hay rồi!...Tiểu tiểu thư bị dận Vương gia bắt cóc rồi!!!”
Nhóm sai vặt giải trừ định thân, vô cùng lo lắng mà vọt đến trước mặt Hạng Trọng, kêu rên thông báo.
“Cái gì?!”
Hạng Trọng cả kinh, suýt chút nữa cũng quăng ly trà xuống mặt đất, hoảng loạn mà đứng dậy, “Đã xảy ra chuyện gì? Sao Tinh Nhi có thể...?!”
Sau khi nghe nhóm gã sai vặt run run rẩy rẩy tự thuật xong, lông mày lão gia tử nhíu chặt lại, không khỏi tê liệt ngồi trở lại trên ghế, bóp chặt giữa trán.
Vũ Văn Dận này sợ là cố ý đưa Tinh Nhi đi, muốn dùng Tinh Nhi uy hiếp mình kết minh cùng hắn đi!
...Không được, ông không thể để Tinh Nhi đi mạo hiểm, ông phải nhanh chóng đi đưa Tinh Nhi về!
Nghĩ xong, Hạng Trọng dẫn người, cũng hấp tấp mà ra phủ.
...
Một đầu khác.
Trong xe ngựa tráng lệ huy hoàng, Hạng Tinh vén rèm cửa sổ xe lên, tò mò lại kinh ngạc cảm thán mà tham quan, cảnh tượng phồn hoa của hoàng thành* lướt qua một đường.
[* Hoàng thành (皇城): Hoàng thành thường dùng để chỉ khu vực giữa kinh đô và cung điện nơi Hoàng đế và Hoàng tộc sống trong các tòa nhà kinh đô của các nước phương đông, được bao quanh bởi tường thành và có cổng độc lập.]
Gần đây hình như là có ngày hội gì đó, trên đường lớn của hoàng thành vô cùng náo nhiệt, du khách nối liền không dứt, cửa điếm tiểu quán khách đến đầy nhà, đông như trẩy hội.
Trọng điểm là.
Dọc theo đường đi đều là hương thơm của mỹ thực điểm tâm bay bay khắp nơi, làm bụng nhỏ của nàng kêu một đường.
A ~
Nếu có thể dừng xe, đi xuống ăn ăn uống uống một trận, vậy không biết tốt biết bao nhiêu.
Ý niệm trong đầu của tiểu gia hỏa không che giấu chút nào mà viết lên hết vẻ mặt, tự nhiên là bị mỹ nhân tà mị ngồi một bên thu hết vào đáy mắt.
Hắn nhẹ chống cằm, mắt phượng híp một lát, đã gọi Thanh Phong ngồi cạnh đó, thì thầm vài câu.
“...Vâng.”
Thanh Phong lập tức phân phó xe ngựa dừng lại, bản thân tức thì nhẹ nhàng linh hoạt mà nhanh chóng ra ngoài.
Lại trở về, trong tay đã nhiều thêm một túi gà muối giòn* thơm ngào ngạt, cùng hai cái bánh rán nhân thịt hương thơm bay bốn phía.
[* Diêm tô kê (盐酥鸡): Gà muối giòn.
* Tiên nhục thiêu bính (鲜肉烧饼): Bánh rán nhân thịt.]
“...”
Nhận thấy được mùi hương bên trong xe càng thêm nồng đậm, Hạng Tinh lập tức quay đầu, nhìn chằm chằm vào Thanh Phong.
Lại thấy một cánh tay thon dài trắng nõn, trước tiên thu món ăn kia đi.
Môi đỏ chứa ý cười, cố ý quơ quơ trước mặt nàng: “Muốn ăn sao?”
“Ừm!”
Hạng Tinh điên cuồng gật đầu.
“A...”
Tươi cười bên môi nam nhân càng sâu, giữa mày dần dần hiện ra vẻ bất đắc dĩ, “Ngươi không sợ bổn vương sẽ hạ độc ở chỗ này sao?”