Lục Thiệu Khiêm nghĩ nghĩ, đưa điện thoại di động ném trở về trong ngực Hứa đặc trợ, “Tôi sẽ không nói cho cô ấy.”
“Nhưng cậu cũng đừng quá cao hứng, tiểu phu nhân của cậu rất thông minh, cô ấy có khả năng tự mình đoán được.”
“Cái này...”
Hứa đặc trợ nghĩ đến vẻ mặt đơn thuần kia của tiểu phu nhân, đầy đầu óc ngoại trừ thiếu gia nhà bọn họ, cũng chỉ dư lại bộ dáng ăn nhậu chơi bời hưởng hạnh phúc.
Chớp chớp mắt.
Kỹ thuật P ảnh của cậu tốt như vậy, hẳn là, không đoán ra đến đây đi?
——
Chuyện Hứa Nặc thích Bạch Giản này, ngay cả chính cậu, đều là gần đây mới đột nhiên ý thức được.
Về phần bắt đầu từ khi nào.
Hẳn là, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy một cái thì đã bắt đầu đi.
Lúc ấy, Bạch Giản vẫn là bạn gái của Tô Thanh Triết, thần tiên quyến lữ, rất làm người khác hâm mộ ghen tỵ.
Cậu chẳng qua là một tiểu trợ lý bên người thiếu gia.
Nào có tư cách gì mà nhìn nhiều hơn a.
Cứ như vậy, Hứa Nặc lập tức quyết đoán dấu cái nhìn này ở đáy lòng, lại không nhắc đến.
Thẳng đến phong ba kia qua đi.
Bạch Giản tiếp quản sự nghiệp Bạch gia, từ một người lúc trước chỉ yên lặng đứng ở bên người Tô Thanh Triết, làm cô gái áo bông nhỏ, hoa lệ xoay người thành nữ cường nhân quát tháo thương trường.
Cô ấy rời khỏi Tô Thanh Triết, ngược lại là sống hết mình.
Nhưng, cậu lại càng không dám đến gần rồi.
Ai.
...
Gần đây, An Hòa muốn hợp tác chiến lược với Bạch gia.
Hứa Nặc nghĩ nghĩ, vẫn là uyển chuyển mà thoái thác công việc nối tiếp mà hắn quản lý, thuận tiện xin thiếu gia kỳ nghỉ vài ngày.
Đi ra ngoài giải sầu, thuận tiện điều chỉnh tâm thái, thử quên mất người vốn dĩ cách một ngọn núi.
Nam nhân gỡ xuống hệ thống định vị của Lục gia, tắt đi tất cả thiết bị thông tin liên lạc, khóa xe ở ngầm gara, mang theo thẻ giao thông công cộng xuất phát.
Nửa giờ sau, cậu buồn bã mà đi ngắm biển lớn trên đường, ngắm phong cảnh khắp nơi.
Ai ~ cảnh biển của Hải Thành thật đẹp.
—— mặc dù không đẹp bằng Bạch Giản.
Ai ~ xanh hoá của Hải Thành thật tốt.
—— mặc dù vậy, cũng không đẹp bằng Bạch Giản.
Ai ~ tiểu phu nhân chạy tung tăng thật sự quá đáng yêu.
Từ từ, vì sao cậu sẽ nhìn thấy tiểu phu nhân chạy đến trước mặt??
Đang kinh ngạc, tiểu phu nhân nhà mình đã chạy đến trước mặt mình, một tay đỡ rào chắn một bên, cô gắng mà hô hấp.
Vẻ mặt Hứa hẹn mộng bức: “Tiểu phu nhân, ngài...”
Làm sao sẽ biết cậu ở chỗ này!!
“Hô...”
Bộ dáng Hạng Tinh tựa như thật vất vả mới hòa hoãn lại, rồi lại đột nhiên mà treo lên vẻ mặt vô cùng khẩn cấp, mắt hạnh trừng đến tròn tròn, nhìn chằm chằm Hứa Nặc.
Hô to: “Hứa đặc trợ, không tốt!”
“...A?”
Khóe miệng Hứa hẹn giật giật.
Nhưng thật ra cũng khẩn trương lên theo, vội hỏi, “Làm sao vậy tiểu phu nhân? Là công ty đã xảy ra chuyện? Hay là...”
“...Không phải!”
Hạng Tinh vội vàng chéo hai tay, làm dấu sai.
“Là Bạch Giản, không tốt!”
“...Bạch Giản tiểu thư không tốt?!”
Hứa Nặc cảm giác trong lòng co rút đau đớn tàn nhẫn, cả người đều kinh hoảng thất thố lên, “Chuyện gì xảy ra? Bạch Giản tiểu thư xảy ra chuyện gì? Hiện tại cô ấy ở nơi nào? Cô ấy...”
“Cô ấy ở bệnh viện nhân dân Hải Thành!”
Sau khi Hạng Tinh báo tọa độ của Bạch Giản xong, đã cảm giác được một trận kình phong thổi qua trước mặt, thậm chí thổi rối loạn tóc mái bên thái dương của cô.
Đợi nam nhân chạy trốn không thấy thân ảnh, cô gái dừng một chút, đứng thẳng dậy.
Bẹp cái miệng nhỏ, thở dài sâu kín: “Ai, nói dối thật sự là quá có cảm giác tội ác.”