Chỉ tiếc, Hạng Tinh cũng chưa từng liếc nhìn hắn ta một cái.
Tiếp tục phân phát các loại bùa bình an cô mang về từ trấn nhỏ Nhĩ Mã cho đám người An Nhã tỷ trong văn phòng.
Nhìn bộ dáng cô gái lạnh nhạt vô tình, Tô Thanh Triết chợt cảm thấy trong lòng đau xót.
Một cổ bực tức trực tiếp bốc lên, khiến cho hắn ta không khỏi chửi ầm lên.
“Hạng Tinh, cô là loại nữ nhân đứng núi này trông núi nọ, lả lơi ong bướm*! Lúc trước cô còn nói thích tôi! Hiện tại lại thông đồng với Lục Thiệu Khiêm, cô là không biết xấu hổ hay là ai cũng được?!...”
[* Nguyên văn là ‘Thủy tính dương hoa (水性杨花)’: chỉ tính tình hành vi như nước, luôn chảy, như hoa liễu, luôn phiêu động bất định, ngày xưa dùng để chỉ người phụ nữ tình cảm ko chuyên nhất, tác phong cẩu thả tùy tiện. Nói thẳng hơn là lăng loàn, lẳng lơ.]
Bởi vì hắn ta mắng đến thật sự có chút không lên được mặt bàn*, ngay cả nhóm cảnh sát bắt giam hắn ta cũng cảm thấy rất chói tai.
[* Thượng bất đắc đài diện (上不得台面): không lên được mặt bàn. Chỉ những người thấp kém, ti tiện, không có trình độ văn hóa.]
Không khỏi bước chân nhanh hơn, kéo nam nhân la hét gọi bậy, mất hết hình tượng này vào trong thang máy.
Khu vực văn phòng rốt cuộc lại khôi phục một mảnh thanh tĩnh.
An Nhã tỷ cầm bùa bình an “Sự nghiệp thuận lợi” Hạng Tinh đưa tới, lại nhìn tâm tình cô rất tốt, thần sắc phảng phất giống như hết thảy vừa rồi chưa từng xảy ra.
Không khỏi cổ quái mà nhíu mày.
Nhịn không được mở miệng nhẹ hỏi: “Sao cô có thể...lọc hoàn toàn những lời nói vừa rồi được vậy?”
Là nữ nhân đều không nhịn được đi?
Nhưng mà, Hạng Tinh lại chỉ nâng đôi mắt ướt mềm của cô lên, chớp chớp nhìn An Nhã tỷ.
Đôi môi như cánh hoa liễm diễm đến cực kỳ ngọt ngào vô hại, nhẹ cười nói: “Hắn ta lại không phải đang mắng tôi, không liên quan đến chuyện của tôi nha.”
“...”
Chúng nhân viên sôi nổi cạn lời.
Năng lực che chắn này thật trâu bò nha*.
[* Nguyên văn là ‘Ngưu xoa (牛叉)’: Thuộc loại trâu bò. Đồng nghĩa với ngưu bức, ý chỉ rất lợi hại, mạnh mẽ.]
Hiện tại xem ra, chỉ sợ không phải cô hạ thuốc gì với chủ tịch nhà bọn họ.
Là chủ tịch có cách dạy dỗ uốn nắn vợ nha...
Nghĩ đến đây, chúng nhân viên chợt may mắn mà thở dài.
Còn may lúc trước tiểu phu nhân dừng cương trước bờ vực.
Nếu không, hôm nay cô, không chừng cũng muốn giống như đại tiểu thư Bạch gia kia, mặt cũng nhanh chóng ném hết...
Đã xảy ra chuyện như vậy, lấy tính cách kia của Bạch đại tiểu thư, sợ là cũng sụp đổ mất đi.
...
Nhưng mà, chúng nhân viên nghĩ sai rồi.
Lúc này Bạch Giản dường như cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Sau khi được ba mẹ đưa về nhà, cô ấy nhốt mình trong phòng ngủ.
Thuận tay lấy ra một tấm ảnh chụp từ trong ngăn kéo.
Dưới núi tuyết trùng điệp, Hạng Tinh và Lục Thiệu Khiêm yên tĩnh cười, vô cùng hài hòa.
Đứng bên cạnh hai người, đúng là anh trai cô ngày đêm nhớ mong, Bạch Húc.
Biết anh trai cũng chưa chết, còn ở dưới núi tuyết có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, lúc ấy Bạch Giản suýt chút cao hứng đến nhảy dựng lên.
Rồi lại không dám biểu hiện quá mức, sợ bị ba mẹ biết.
Cho dù như thế, Bạch Giản vẫn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Rốt cuộc thoạt nhìn anh trai trôi qua vô cùng hạnh phúc.
Vậy đã đủ rồi.
Về phần ngôi nhà này, hiện tại, để cô ấy đến bảo hộ đi.
Nghĩ xong, Bạch Giản cười cười, cất ảnh chụp lại vào trong sổ nhật ký, cẩn thận khóa kỹ.
Lúc sau đứng dậy, mở cửa phòng ra.
Đứng bên ngoài, là ba mẹ vẻ mặt khẩn trương lo lắng.
Thấy cô ấy đi ra, nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại nhanh chóng nghênh đón an ủi: “Bảo bối, con ngàn vạn đừng nghĩ không thông, trên đời này vẫn có rất nhiều nam nhân tốt...”
“Dạ.”
Bạch Giản nhàn nhạt cong môi, hơi thẳng người.
“Con quyết định, từ hôm nay trở đi, con tạm thời không suy xét hết thảy yêu đương kết hôn, mà học tập quản lý công ty như thế nào thật tốt.”
Cô ấy nói xong, chợt ngừng thở, thật cẩn thận mà nhìn ba Bạch, “Ba, ba sẽ ủng hộ con chứ?”
“Chuyện này...”
Ba Bạch dừng một chút.
Không khỏi cười, liên tục gật đầu, “Ủng hộ ủng hộ, ba đương nhiên ủng hộ hết thảy quyết định của con, chỉ cần con có thể vui vẻ hạnh phúc!”