Tô Thanh Triết mặc một thân tây trang màu trắng nho nhã khéo léo, giơ champagne, khí phách hăng hái chào đón khách trong yến tiệc linh đình.
Hôm nay, là buổi lễ đính hôn của hắn ta và Bạch Giản.
Không chỉ như vậy, khoảng thời gian trước, hắn ta thừa dịp Lục Thiệu Khiêm rời đi, âm thầm thu phục hai hạng mục lớn, trước mắt đã đến giai đoạn giao tiếp ký hợp đồng.
Chỉ cần đàm phán thành công tốt đẹp, hai hạng mục này sẽ là chiến lợi phẩm lớn nhất của An Hòa trong năm nay.
Nói cách khác, Tô Thanh Triết hắn ta có thể ở trong chúng cổ đông hội đồng quản trị, thu hoạch lợi thế càng cao hơn.
Về phần ông chủ Lục Thiệu Khiêm buông tay kia, a.
Tô Thanh Triết cười hung ác nham hiểm.
Tiểu đội tình báo của Hạng gia bên kia báo lại, những ngày qua, vẫn luôn không tra ra được tung tích Lục Thiệu Khiêm ra vào núi tuyết.
Không chừng hắn cũng đã chết ở trong núi tuyết.
Như vậy đối với hắn ta mà nói, chẳng phải càng tốt.
Không có Lục Thiệu Khiêm, chúng cổ đông liền không thể không đề cử hắn ta ra, chấp chưởng An Hòa.
Nghĩ đến đó, Tô Thanh Triết cười đến càng thêm vui vẻ.
Lại giao tiếp một hồi, hắn ta nhìn thời gian.
Giờ lành đã đến.
Nhưng chỗ Bạch Giản hình như vẫn còn chưa chuẩn bị tốt, vẫn luôn không xuất hiện.
Tô Thanh Triết dừng một chút, không khỏi nghiêng người dặn dò trợ lý Triệu một bên: “Đến hậu trường nhìn xem, có phải chỗ Giản Giản thiếu cái gì hay không, vì sao vẫn luôn chưa xong.”
“Vâng, Tô tổng.”
Trợ lý Tiểu Triệu gật đầu xoay người, chạy chậm đến phương hướng hậu trường.
Đang muốn kéo cửa ra, ngược lại thấy Bạch Giản một thân lễ phục trắng tinh, đi ra cùng một vị bạn nữ.
Mọi người xung quanh thấy cảnh như vậy, không khỏi bắt đầu vỗ tay hoan hô.
“Cô dâu đến rồi!”
Tô Thanh Triết cũng buông ly rượu xuống, hắn ta nở một nụ cười phong độ nhẹ nhàng mê người, chậm rãi tiến lên.
“Chúng ta cùng lên sân khấu đi, Giản Giản.”
Hắn ta hơi vươn khuỷu tay ra với cô ấy.
Nhưng Bạch Giản lại không có lập tức khoác tay hắn ta.
Mà là vẻ mặt kỳ quái, thần sắc giống như không mấy vui vẻ, vẫn luôn buồn bã ngẩn người.
Vẫn là bạn nữ bên cạnh cô ấy lay người cô ấy một hồi, mới tỉnh lại.
Cười gượng một chút, có chút cứng đờ mà khoác cánh tay của Tô Thanh Triết.
Thấy thế, Tô Thanh Triết có chút nghi hoặc.
Rồi lại có thể lý giải.
Hắn ta biết rõ, trong khoảng thời gian này, tất cả khâu chuẩn bị tiệc cưới đính hôn này, gần như đều là Bạch Giản xử lý.
Cô ấy sẽ mệt mỏi, hết sức bình thường.
Nghĩ đến đó, Tô Thanh Triết hít sâu một hơi, ôn nhu mà bao phủ lại bàn tay nho nhỏ hơi nắm chặt ống tay áo của mình kia.
Trịnh trọng nói nhỏ: “Giản Giản, anh sẽ làm cho em hạnh phúc cả đời.”
“...Ừm.”
Bạch Giản nhẹ nhàng mà đáp lại, bước theo Tô Thanh Triết, trong tiếng vỗ tay của các khách nhân, và giai điệu du dương, bước lên sân khấu.
“...Các vị khách đợi lâu! Hoan nghênh mọi người đến dự tiệc đính hôn của Tô Thanh Triết tiên sinh, và Bạch Giản tiểu thư!”
Sau khi hai người lên sân khấu vào vị trí của mình, người chủ trì bắt đầu kích động mà nói lời hoan nghênh.
Nói một chuỗi lời khoe khoang tâng bốc vô độ, đến phân đoạn tú ân ái rải cẩu lương trước khi trao đổi nhẫn đính hôn.
“Tiếp theo, chúng ta lập tức trước tiên cùng thưởng thức những năm ân ái gần đây của hai vị cô dâu chú rể!”
Giọng nói của người chủ trì rơi xuống, giai điệu âm nhạc theo đó vừa chuyển.
Trong màn hình lớn phía sau hai người, lập tức bắt đầu truyền phát thời khắc ngọt ngào của hai người từ thời học sinh đến nay.
Nhìn từng màn hồi ức kia, khóe miệng Tô Thanh Triết không khỏi gợi lên độ cong hạnh phúc.
Bọn họ trải qua nhiều mưa gió trên đường đi như vậy, rốt cuộc đi đến hôm nay.
Thật may mắn, nam nhân chợt rũ mắt nhìn về phía cô dâu của mình.
Lại bỗng nhiên phát giác, hình như cô ấy, một chút cũng không vui.
Thậm chí, căn bản là không nhìn màn hình lớn kia, giống như là đang liều mạng trốn tránh gì đó.