Nhìn bộ dáng cô ấy hoảng loạn lại tuyệt vọng, Hạng Tinh cảm thấy đáy lòng có chút đau.
Không khỏi đi đến trước mặt cô ấy, ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng mà lau nước mắt cho cô ấy.
Nhỏ giọng an ủi: “Tiểu tỷ tỷ Địch Nhã, chị đừng khóc, chúng em không phải đến đưa hắn đi.”
“...Thật sự?”
Địch Nhã giật mình, có chút không thể tin được mà nhìn cô.
Nhưng lại đối mặt với đôi mắt ướt mềm dị thường chân thành của cô gái.
Chỉ thấy cô dùng sức gật gật đầu, nghiêm túc nói: “Phôi...Thiệu Khiêm anh ấy chỉ là muốn đến gặp Bạch Húc một lần, xác nhận hắn có sống tốt không.”
Hạng Tinh dừng lại một chút, đột nhiên giơ bàn tay nhỏ nhắn lên, làm động tác thề, “Chúng em cũng chỉ đến chỗ này du lịch, sẽ không làm gì, càng sẽ không đưa hắn đi, em có thể cam đoan với chị!”
“...”
Địch Nhã nhìn cô, cũng không nói lời nào.
Đáy mắt ngược lại nổi lên một chút vẻ do dự.
Thấy thế, Hạng Tinh mím phấn môi.
Đành phải đứng dậy, thoáng cúi người với cô ấy.
“Nếu Địch Nhã tỷ rất khó xử, chúng em cũng sẽ không cưỡng cầu.”
Cô mỉm cười nhàn nhạt, bỗng nhìn phía ngoài cửa sổ.
“Ừm, không còn sớm, em cũng nên trở về ăn cơm, không quấy rầy chị nữa.”
Nói xong, Hạng Tinh xoay người, bước ra ngoài cửa.
Đi ra hai bước, cô lại dừng lại, quay đầu lại đưa mắt nhìn Địch Ngã một chút.
Đôi mắt sáng ngời cong cong, ngọt ngào động lòng người, “Tiểu tỷ tỷ, cảm ơn bùa bình an của chị, em cũng chúc chị và tiểu ca ca Bạch Húc hạnh phúc mỹ mãn ~”
Dứt lời, giống như cơn gió chạy ra khỏi sân nhà của Địch Nhã.
Lưu lại cô gái trong nhà buồn bã xuất thần, suy nghĩ thật lâu.
...
Hạng Tinh chạy chậm, quay về đến trên đường cái của thị trấn.
Đang chuẩn bị tiếp tục chạy đến khách sạn cô ở, lại chợt thấy dưới đèn đường phía trước cách đó không xa, một thân ảnh cao dài quen thuộc đang đứng ở đó.
Thấy cô xuất hiện, anh nhanh chóng đứng thẳng dậy, trong đôi mắt đen như mực xẹt qua một chút vẻ lo lắng.
Rồi lại nhanh chóng ẩn đi, thay thành vẻ mặt bất đắc dĩ bật cười, chậm rãi bước về phía cô.
“Sao em lại không nghe lời.”
Đi đến trước người Hạng Tinh, Lục Thiệu Khiêm hơi giận, giơ tay búng búng cái trán nhỏ của cô.
Giả vờ oán trách, “Còn chuyện trả tiền này, em để Hứa đặc trợ đi làm không được sao, cần gì tự mình xông vào chỗ trời xa đất lạ này.”
“...Như vậy không có thành ý gì nha.”
Hạng Tinh mềm nhẹ mà đáp lời, mắt hạnh thật cẩn thận mà quan sát đến thần sắc của nam nhân.
Ừm, hẳn là anh cũng chưa phát hiện gì đi.
Hô ~ (Tiếng thở ra.)
Cô gái nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười mềm mại, ôm chặt lấy cánh tay nam nhân.
Nghĩ nghĩ, chợt nâng đầu nhỏ lên, đôi mắt hơi rũ xuống, giống như cầu xin mà nhìn ang chớp chớp mắt.
“Phôi Đản, chúng ta về nhà được không?...Nơi này, thật sự rất lạnh nha.”
Cô nói xong, thân thể còn vô cùng phối hợp mà rùng mình một cái.
Trong lòng Lục Thiệu Khiêm hơi đau, nhanh chóng ôm cô gái vào trong lòng, lại gỡ khăn quàng cổ của anh xuống, quấn lên cho cô.
Nhìn gương mặt mềm mềm và cái mũi nhỏ đông lạnh đến phiếm hồng kia, trái tim nam nhân lập tức mềm mại.
Dừng một chút, cuối cùng là nghiêng người xuống, hôn lên cánh môi lạnh cả người kia.
Cười khẽ gật đầu: “Được rồi.”
“Ừm ~”
Cô gái lập tức vui đến trong bụng nở hoa, nhào vào trong ngực nam nhân cọ lung tung.
Náo loạn một lát, hai người đang muốn trở về khách sạn.
Phía sau lại đột nhiên truyền đến một trận tiếng gọi ầm ĩ có chút khàn khàn.
“Hai người! Từ từ!”
Hai người không khỏi dừng bước chân lại, sau đó nhìn nhau một chút, mới quay đầu lại nhìn lại.
Lại thấy Bạch Húc từ bên kia đường phố, vừa vẫy tay với hai người bọn họ, vừa chạy chậm đến đây.
Một tay khác, còn ôm một vài thứ gì đó.
Hai người đồng thời ngẩn ra.
Chỉ thấy Bạch Húc thở không ra hơi mà đi đến trước mặt.