Khuôn mặt hơi lạnh, giống như vô thức mà dừng ở trên xương quai xanh tinh xảo kia, nhẹ giọng lẩm bẩm, “Đêm nay em...muốn ngủ ở trong phòng của anh.”
“...Hửm?”
Thân hình Lục Thiệu Khiêm đột nhiên cứng đờ.
Đôi mắt như diệu thạch kinh ngạc một chút mà trợn mắt, “Em xác định?”
Anh hoài nghi cô đang nói mớ.
“Ừm...”
Đôi mắt Hạng Tinh híp lại, vẫn mơ mơ màng màng như cũ.
Đầu nhỏ mềm mượt như có như không mà cọ cái cằm giống như điêu khắc kia của nam nhân một chút.
Mềm mại mà lẩm bẩm, “Người ta nói, bạn gái phải ở cùng một phòng với bạn trai...Như vậy, mới có thể tăng tiến tình cảm.”
“...”
Lục Thiệu Khiêm nghe vậy, sắc mặt trong nháy mắt kéo xuống không ít.
“Đây là ai dạy em?”
Là ai đang truyền thụ loại tư tưởng này cho bảo bối của anh.
Đây không phải là dạy hư cô sao!
Đầu sỏ gây tội Áp Áp: 【... 】
Khụ, tuy rằng biết anh không thể cảm giác được mình, nhưng sắc mặt anh đột nhiên lạnh lùng, vẫn làm Áp Áp sợ đến mức nó run bần bật.
Càng nghĩ trong lòng càng dựng lông, nó nhanh chóng ở trong đầu vẽ cánh cho Hạng Tinh: 【 Tiểu tổ tông, cô mau tỉnh táo một chút...Mau nói cô trông thấy trên TV, mau! 】
“...Trên TV đều diễn như vậy.”
Hạng Tinh đành phải theo uy hiếp của Áp Áp, lúng ta lúng túng mở miệng.
Cũng may, sau khi nam nhân nghe xong, cảm giác cứng đờ trên người cũng thả lỏng hòa hoãn một chút.
Dừng một lát, anh không khỏi bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Xem ra, đến hỏi Chu bá một chút, thời điểm bản thân cô ở nhà, xem đều là tiết mục TV lung tung rối loạn gì...
Sau một phen cảm khái, Lục Thiệu Khiêm nghĩ nghĩ, cuối cùng kiên quyết mà ôm cô, bước vào phòng ngủ.
Nhẹ nhàng đặt trên giường mềm xốp.
Nhưng mà giường lớn lạnh lẽo, bàn chân nhỏ của tiểu gia hỏa vừa mới tiếp xúc trên đệm chăn, đã bị đông lạnh đến giật mình một cái, không khỏi trừng lớn đôi mắt sáng long lanh.
Vẻ mặt tỉnh táo bộ dáng có tinh thần.
“Lạnh quá, lạnh quá.”
Cô run run rẩy rẩy, nhanh chóng kéo góc chăn ra chui vào, bọc bản thân thành bánh ú nhỏ run bần bật.
Lục Thiệu Khiêm bật cười một hồi, nhưng thật ra lập tức đi đến bên khác của giường, dựa ngồi trên đầu giường.
Sau đó tùy ý mà cầm lấy laptop trên ngăn tủ, giống như muốn tiếp tục công việc.
Nhưng mà, hồ sơ còn chưa mở ra, cánh tay lại bị một bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo phủ ở trên.
Nam nhân không khỏi rũ mắt nhìn lại, chỉ thấy cái bánh bao nhỏ mềm mềm nào đó, đang bọc mình vài vòng, mà thò đầu ra khỏi cuộn chăn rất giống bánh bao cuộn hoa.
Đôi mắt ướt mềm ngập nước rất là đau lòng mà nhìn hắn, đôi môi phấn nộn hơi mím.
“Thiệu Khiêm, không nên thức khuya.”
Cô dừng một chút, mềm mại, rồi lại nghiêm túc khuyên nhủ, “Thức khuya rất giảm thọ, còn sẽ bị trọc đầu.”
“Ừ, được.”
Lục Thiệu Khiêm ngoan ngoãn tắt máy tính.
Mắt nhìn thấy chăn đã bị chiếm đi toàn bộ, anh lắc lắc đầu, đành phải đứng dậy, từ trong ngăn tủ lại ôm một bộ chăn ra.
Sau khi trải xong, lại cưng chiều mà cong đôi môi đỏ, xoa xoa đầu nhỏ trong bánh bao cuộn hoa lớn.
“Ngủ ngon, Tinh Nhi của anh.”
Nói xong, liền tắt đèn nằm xuống.
...
Không đến một lát, nam nhân lại nghe thấy được bên cạnh bởi vì khẩn trương, mà tiếng hít thở có chút mất tự nhiên nhỏ.
Anh cười cười, xoay người lại một chút, ôn nhu nói nhỏ: “Ngủ không được sao?”
“...”
Tiểu gia hỏa trong nháy mắt ngừng thở, nỗ lực mà nín thở.
Thấy thế, đôi mắt của Lục Thiệu Khiêm hơi nhếch lên, không khỏi xuy xuy mà bật cười lên.
“Có ai ngủ rồi, là không cần hô hấp?”
“...”
Hạng Tinh khóa lại trong bóng đêm đình trệ một lát, không khỏi xấu hổ mà bẹp bẹp miệng.
Không xong, quên mất.
Lại chợt thấy một bên truyền đến một chút động tĩnh xột xoạt.
Ngay sau đó, bánh bao cuộn hoa lớn cô giống như đột nhiên bị kéo nhẹ nhàng vài cái.