Không đợi cô phục hồi tinh thần lại, đầu ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của nam nhân đột nhiên dán lên đôi môi như cánh hoa của cô.
Nhẹ nhàng phất một cái, lau sạch siro caramel còn dư lại nơi khóe miệng.
Cười nhẹ đưa vào trong miệng mình nếm thử.
Đôi môi mỏng thoáng chốc gợi lên độ cong ẩn ẩn tùy tiện: "Ừm, quả thực rất ngọt."
Mà, không chỉ siro caramel ngọt.
"..."
Hạng Tinh ngơ ngẩn nhìn Lục Thiệu Khiêm.
Lại như ý thức được gì, đột nhiên rất khẩn trương vươn bàn tay nhỏ, gắt gao nắm chặt lấy cổ áo nam nhân.
Khuôn mặt kiều diễm đột nhiên gần sát vào mà đến, nghiêm túc, lại lo lắng mà nhìn chằm chằm đôi môi đỏ của hắn mím thành một độ cong.
Lục Thiệu Khiêm bị hành động bất thình lình của cô nhìn đến có chút nghi hoặc, mày kiếm có chút nhíu lại: "Làm sao vậy?"
"Thiệu Khiêm, anh không thể ăn nhanh như vậy."
Hạng Tinh nhướng mi tâm xinh đẹp, đáy mắt mềm mại tràn đầy lo lắng, "Vạn nhất thật sự có độc, hơn nữa là độc không phát tác nhanh như vậy thì làm sao bây giờ?"