Cô gái có chút khẩn trương mà mím cánh môi phấn nộn, nhìn máy bán vé số hoa lệ kia một hồi.
Từ từ nhấc bàn tay nhỏ xinh lên, hướng đến màn hình cảm ứng.
Còn chưa chạm đến, thì lại dừng lại.
“Lục tiên sinh.”
Cô chớp chớp đôi mắt ướt mềm, lại lần nữa nhìn về phía Lục Thiệu Khiêm.
Nghiêm túc, lại mang theo một chút nghi hoặc mà mở miệng hỏi, “Anh biết làm thế nào để mua vé số mà có thể bảo đảm trúng giải đặc biệt một trăm phần trăm không?”
Nghe vậy, Lục Thiệu Khiêm có chút kinh ngạc, đôi mắt đen như mực hơi mở.
Rồi lại âm thầm bật cười.
Cũng đúng, dù sao cũng là nhị tiểu thư Hạng gia, căn bản không cần phải đi ngoài mua vé số.
Anh suy nghĩ một chút, chợt cong đôi môi đỏ lên, từ từ nghiêng người xuống, ghé sát vào bên tai cô gái.
Cười nhẹ nói khẽ: “Nếu cô có thể đáp ứng tôi một điều kiện, tôi có thể bảo đảm cô trúng giải đặc biệt một trăm phần trăm, thế nào?”
Nhưng mà, cô gái tựa hồ chỉ nghe thấy mấy chữ “trúng giải đặc biệt một trăm phần trăm”, đôi mắt bỗng chốc lóe lên ánh sáng rực rỡ.
Nghiêm túc gật đầu: “Được, tôi có thể đáp ứng anh.”
Thấy cô trả lời không chút do dự, ý cười bên môi Lục Thiệu Khiêm càng sâu hơn.
“Cô cũng đừng vui mừng quá sớm.”
Anh lại ghé sát vào một chút, đôi môi mỏng có chút thích thú muốn áp sát vào vành tai nhỏ trắng nõn mềm mại.
Hơi thở càng thêm khàn khàn, mơ hồ lộ ra vài phần bá đạo không cho cự tuyệt.
“Điều kiện của tôi là...từ nay về sau, cô không thể lại thích Tô Thanh Triết?”
Hạng Tinh dừng một chút.
Nam nhân cho rằng cô đang do dự, nhưng giây tiếp theo, lại thấy cô gái đột nhiên nghiêng mặt qua, nhìn chăm chú vào đôi mắt hắn gần trong gang tấc.