Không nhịn được mà đưa mắt nhìn về phía Duyên Thương Cốc ngoài cửa sổ xe.
Chẳng lẽ, người Tiêu gia đúng như trong lời đồn, sau khi chết sẽ phong ấn ký ức suốt đời trong tu vi, dùng để truyền thừa?
Nghĩ đến đó, nam nhân nhíu chặt mày, đôi mắt côi sắc mắt bỗng chốc hiện thương tiếc nhè nhẹ.
Lại ôm chặt nàng vào trong lòng một chút.
Vậy, chẳng phải nàng sẽ phải thừa nhận rất nhiều thứ.
Khó trách khi còn bé sẽ đần độn như vậy.
“...A Dận...”
Một tiếng xưng hô chưa bao giờ nghe qua, cùng với giọng mũi mềm mại từ từ đến.
Hạng Tinh lo lắng mà chớp mắt, nâng đầu ngón tay mềm trắng lên, nhẹ nhàng xoa giữa mày Vũ Văn Dận.
Môi hồng nhuận hơi mím lại, “Không cần lo lắng cho Tinh Nhi, Tinh Nhi không sao...”
“Nàng gọi ta là gì?”
Vũ Văn Dận có chút ngoài ý muốn đưa mắt nhìn xuống.
Chỉ thấy tiểu gia hỏa giống như kinh hoảng một chút, nhanh chóng đứng dậy.
Nàng phồng má, trong mắt chợt có chút mờ mịt.
Nhẹ nhàng mở miệng: “Hoàng thúc tỷ tỷ, có phải tỷ không thích xưng hô này hay không...”
“Sao có thể không thích!”
Nam nhân đột nhiên giống như mừng như điên, môi đỏ mỏng không kiềm chế được mà cong lên.
Hắn chợt giơ tay, nâng khuôn mặt non mềm của nữ hài nhi lên.
Đôi môi câu nhân ấm áp, bá đạo phong bế lời nói kế tiếp của nàng.
Vị ngọt của bánh đậu đỏ bách hợp lập tức tràn ngập.
...
Hắn bừa bãi một hồi, mới chậm rãi buông ra.
Trán của hắn chạm vào trán trơn bóng trắng nõn kia, cười nhẹ.
“Ta rất vui vẻ, vì nàng sẽ kêu ta như vậy...”
Xưng hô này còn dễ nghe hơn tiếng tỷ tỷ rất nhiều.
Ít nhất xưng hô này làm tâm của hắn cùng nàng lại càng đến gần nhau, không phải sao.
Hơn nữa trong thiên hạ, đoán chừng cũng chỉ có nàng dám kêu như vậy.
Vị lão hoàng thúc hô mưa gọi gió của vương triều Đại U, đột nhiên vì bản thân có một xưng hô đặc biệt với nàng mà cảm thấy vô cùng sung sướng thỏa mãn.
Hận không thể nhanh chóng ôm nàng hồi phủ, nghe nàng mỗi ngày mỗi năm, ngày ngày đêm đêm mà nhẹ gọi.
Nghĩ vậy, ánh mắt nam nhân tối sầm.
Cũng là lúc nên trở về thu lưới.
...
Cùng lúc đó, trong cung.
Đối mặt với hai hàng đại thần trước mắt dâng tấu, Vũ Văn Hoằng bên ngoài nhìn mạnh mẽ bình tĩnh, bên trong tràn đầy hoảng loạn không biết cách đối phó.
Mấy ngày nay bọn họ trình báo đều là cái gì mà tình huống thuế má quý này, phương án tu sửa đê đập hộ thành hào* hoàng đô, đối sách kiểm soát nạn châu chấu ở phương Nam, khắc phục Đông Hải sau trận sóng thần, Tây Di Quốc dâng tấu chương thỉnh thương mại hữu nghị...
[* Hộ thành hào 护城河: con sông được đào nhân tạo bao quanh tường thành, dùng để phòng thủ thời cổ đại, được đào thủ công vào thời cổ đại và bao quanh các công trình chính như toàn thành, cung điện, cung điện. ngôi đền.Nó có chức năng phòng thủ và có thể ngăn chặn kẻ thù hoặc động vật xâm nhập.]
Những chuyện này...sao hắn ta không có ấn tượng nổi một chuyện!
Ngẫm lại cũng phải, cho tới nay hầu như đều là Hoàng thúc trước tiên suy nghĩ các loại xử lý đối sách, lại bàn bạc phương án tuyệt hảo với Nhị tướng Lục bộ, mới trình báo lên cho hắn ta.
Mà hắn ta, bởi vì tín nhiệm Hoàng thúc, xác thật cũng không xem xét nhiều, đã lấy ngọc tỷ đóng dấu.
Nói đến cùng, dường như bản thân không dùng tâm đi quan tâm, nên hiện tại mới có thể như một cuộn chỉ rối...
“...Hoàng thượng!”
Thấy hôm nay Hoàng thượng vẫn như cũ là dáng vẻ chẳng quan tâm, Hộ bộ Thượng thư Tề đại nhân rốt cuộc không nhịn được, cúi người tiến lên một bước.
Mạnh dạn mở miệng, “Tình huống thuế má quý này, thần đã tấu thỉnh ba ngày, còn thỉnh ngài hôm nay cần phải cho một câu trả lời, lần này...không thể lại trì hoãn thêm nữa!”
Thấy Hộ bộ Thượng thư dẫn đầu, các đại thần khác cũng nhanh chóng phụ họa.
“Đúng vậy Hoàng thượng, nạn châu chấu bên kia cũng cần phải an bài cứu trợ thiên tai...”
“Đông Hải cũng vậy...”
“Nghe nói sứ giả Tây Di Quốc cũng ăn ở Túy Tiên Lâu mà béo lên...”
“Được rồi được rồi!”
Vũ Văn Hoằng nghe tiếng mọi người nói liên miên không dứt, không khỏi không kiên nhẫn vỗ vào tay long ỷ.