Thi Giai Nghi tức giận không chịu được, nhưng không thể cãi lại. Tìm không thấy lý do lưu lại, đành phải cáo từ rời đi.
Tâm tư Dạ Vô Thương tất cả đặt trên đứa con trai này, phi tần hậu cung ngày thường tranh giành tình cảm rất nhiều, hắn đâu chú ý quản nhiều như vậy?
Nàng vừa đi, không khí bên này cũng hòa hoãn rất nhiều.
“Cẩm Nhi, bắt đầu từ ngày mai, con và những hoàng tử khác, đến Hàn Lâm Viện đọc sách đi.” Dạ Vô Thương phân phó.
Dạ Dục Cẩm cũng không hiểu cái gì là Hàn Lâm Viện, hắn ngoan ngoãn đáp: “Vâng ạ……”
“Hoàng Thượng.” Từ Như Ý đánh gãy hắn, “Chờ thêm một thời gian đi. Đại hoàng tử quen tán nhàn, đột nhiên bị ước thúc, sẽ không quen. Hơn nữa tiến độ hiện tại của Đại hoàng tử, cũng chậm hơn hoàng tử khác. Sẽ không theo không kịp lời nói.”
“Vậy, Như Ý cảm thấy như thế nào?”
“Hoàng Thượng, Cẩm Nhi hiện tại cần nhiều, là hy vọng được quan tâm hơn. Thần thiếp sẽ tận tâm tận lực dạy dỗ Cẩm Nhi.”
Dạ Vô Thương cảm thấy nàng nói có lý, dù sao mười mấy năm qua, cũng đã như thế. Cứ để bọn họ quyết định.
Hoa Ngự Hoa Viên rất diễm lệ, Dạ Vô Thương lại vô cớ nhớ tới hoa trong viện nàng, đi dạo bỗng thấy ở đây thiếu thiếu hứng thú.
Ba người đi một vòng. Mãi cho đến khi ăn xong bữa tối, đưa Dạ Dục Cẩm trở về, hắn mới cùng nàng trở về Mai Viện.
Nhìn cảnh quen thuộc, Dạ Vô Thương đột nhiên có một loại cảm giác: Hoàng cung này, rõ ràng chỗ nào cũng là địa bàn của hắn, lại chỉ có nơi này, như là ngôi nhà an tâm nhất.
Nhìn tiểu nữ nhân bên cạnh bước chân nhẹ nhàng, hắn mở miệng: “Như Ý, trẫm thật là coi khinh nàng nha!”
Lời này của Dạ Vô Thương nói ra có chút ý vị thâm trường, khiến người nghe không thể rõ ràng hàm nghĩa bên trong.
Từ Như Ý lười đoán, nàng cười tủm tỉm đáp: “Thần thiếp cho rằng, mình có nhiều thứ như vậy, đã sớm không bị Hoàng Thượng coi thường.”
“Nàng đây là đang khoe khoang sao?”
“Đúng vậy.”
“Ha ha……” Dạ Vô Thương cười đến vui vẻ.
Mặc kệ nàng làm gì, mục đích cuối cùng còn không phải muốn làm hắn thích ư? Cho nên hắn cũng sẽ không để ý.
Nhìn thạch đài trong viện của nàng, Dạ Vô Thương nói: “Đã lâu không nghe nàng đánh đàn, Như Ý, đàn hai khúc cho trẫm nghe một chút.”
Từ Như Ý gật đầu, “Vâng.”
Nàng ngồi ở chỗ kia, thân ảnh thướt tha lả lướt, dưới ánh trăng, cả người có vẻ mông lung, đặc biệt đẹp.
Đàn xong khúc nàng ngoái đầu nhìn lại, nháy mắt, hướng hắn tranh công.
Dạ Vô Thương cười, khi nàng không mở miệng, quả thực là một thục nữ, lời vừa nói ra, liền lộ nguyên hình, quả thực giống tiểu hài tử!
Hắn đi qua, nhìn người bên kia đã đứng dậy.
Dạ Vô Thương đặt nàng bên thạch đài, ôm eo nàng, đôi mắt thâm thúy nhìn phía nàng: “Nói cho trẫm, nàng rốt cuộc là ai?”
Có đôi khi, hắn cũng cảm thấy vì sao nàng biến hóa lớn như thế? Chẳng bị gì đó kích thích, hay là xảy ra chuyện gì?
“Yêu tinh.” Từ Như Ý cười hì hì trả lời, “Hoàng Thượng sợ sao?”
Giọng nàng mềm như bông, mang theo thơm ngọt, vô cớ khơi mào dục vọng của hắn.
“Nga? Phải không?” Dạ Vô Thương hài hước nhìn nàng, “Vậy trẫm muốn nhìn xem kỹ, rốt cuộc nàng có phải yêu tinh thật không!”
Lúc này nhiệt độ không khí đã dần dần ấm lại, dưới ánh trăng thanh lãnh, hai thân ảnh giao triền nhau.
Dạ Vô Thương đã cởi bỏ quần áo mỏng manh trên người nàng, lộ ra thân hình trơn bóng.
Bế nàng lên, nhẹ nhàng đặt ở trên thạch đài, Dạ Vô Thương nhìn ngực nàng phát dục tốt đẹp.
“Quả nhiên là yêu tinh……” Bị sắc đẹp mê hoặc, hắn đã đã quên vừa rồi còn đang hoài nghi. Hiện tại, chỉ nghĩ phải cùng nàng dây dưa một trận.