“Vâng.” Từ Như Ý đứng trước mặt hắn, thấp đầu. Mặc hắn cài đóa hoa mai lên.
Màu đỏ rất hợp da nàng, làn da nàng vốn dĩ đã tuyệt đẹp, vừa cài lên, càng thêm thẹn thùng.
Gương mặt nàng phúng phính, khiến Dạ Vô Thương nhịn không được duỗi tay nhẹ nhàng nhéo. Cảm xúc trơn mềm kia, quả thực làm người yêu thích không muốn buông.
Dạ Vô Thương nhớ tới đêm đó cùng nàng làm sự ở chỗ này, cổ họng không khỏi lăn lộn.
“Như Ý.” Tay hắn chuyển đến bên môi nàng, gia tăng hô hấp.
“Hoàng Thượng.” Nàng đáp.
Dạ Vô Thương nhanh chóng mang nàng đi vào một bên cây đại thụ, mạnh mẽ khống chế nàng, nhìn phía nàng.
Mắt Từ Như Ý trong trẻo tựa trăng sáng, hắn duỗi tay nâng cằm nàng, trực tiếp hôn lên.
Tay còn lại động tác cũng không chậm, một đường dọc theo eo mềm mại của nàng di chuyển xuống. Một trận vuốt ve, hắn nghe người dưới thân thấp giọng rên rỉ.
Một tiếng này như lời kêu gọi, lập tức kích mở dục vọng hắn. Dạ Vô Thương vén làn váy hình thức phức tạp, không hề cố sức liền vào thân thể nàng.
Cung nhân đã sớm lui sang một bên, mà dù nghe thấy gì đi nữa cũng sẽ giả câm vờ điếc. Cho nên hắn hoàn toàn không bận tâm lần lượt xâm chiếm thân thể nàng.
Xong việc, hắn rất thỏa mãn ôm nàng trở về, phân phó cung nhân khi nàng tỉnh lại nhớ phải nấu một chén canh gừng.
Dù sao, tuy rằng nhập xuân, ban đêm vẫn rất dễ cảm lạnh.
Từ Như Ý ở trong không gian hầu hạ hoa cỏ, buồn bực hỏi đến: “Vì sao dưới loại tình huống này, độ hảo cảm không chịu tăng?”
Hệ thống: Đại khái là bão hòa rồi. Một sự kiện làm lặp lại, sẽ không dễ dàng gia tăng độ hảo cảm ở một chỗ.
……
Sau hôm đó, Dạ Vô Thương lại thật lâu không đặt chân tới nơi này.
Lần trước Liên Quý Phi không thể chế nhạo nàng lại tìm tới cửa.
Đứng ở trong Mai Viện, nhìn nhìn cây đã mọc lá mới, hoa mai nở rộ diễm lệ khoảng thời gian trước đã héo tàn.
Liên Quý Phi cười đến vui vẻ: “Ai da ~ muội muội. Muội xem viện này, sao cây chỉ thấy lá không thấy hoa? Đây không phải gọi là «Hoa vô trăm ngày diễm, người vô bách nhật hồng» sao?”
“Phải. Nương nương hiểu rõ thật.” Từ Như Ý trả lời.
“Ngươi……” Liên Quý Phi bực bội. Đây không phải mỉa mai bản thân mình sao? Lúc trước còn được Hoàng Thượng thích, sau này bị các phi tần khác vượt mặt?
Nhưng lời rõ ràng là nàng nói ra, đối phương chỉ phụ họa, không thể tìm thấy lý do nào phát tiết được.
Ninh Phi này, nhìn thì dịu ngoan, thật ra chính là một con tiểu dã miêu chưa bị thuần phục!
Từ Như Ý để người nàng pha trà, cười nói: “Đây là Hoàng Thượng lúc trước ban thưởng, mời tỷ tỷ uống trà.”
“Tỷ tỷ không cần nghi ngờ, chúng ta đều là người đơn giản. Hoàng Thượng thích, cũng là phần đơn thuần của tỷ tỷ. Tại nơi hậu cung, tính tình tỷ tỷ như vậy, khó được nhất.” Từ Như Ý thản nhiên uống trà.
Liên Quý Phi này đúng thật không vừa lòng, nhưng thủ đoạn quá thấp. Nếu không phải nhà mẹ đẻ hiển hách, Hoàng Thượng sủng, trong hậu cung sợ là sớm chết một vạn lần. Nàng ta hai lần ba lượt đến khiêu khích, nhất định là bị người khác khiến cho.
Liên Quý Phi có chút ngốc, nhìn nàng cả buổi, “Muội, có ý gì?”
“Muội muội không có gia thế như tỷ tỷ, càng không kịp mĩ mạo tỷ tỷ. Tỷ tỷ nói đúng, Hoàng Thượng thích, chỉ là nhất thời mới mẻ.” Từ Như Ý cười đáp.
Nàng lười đấu cùng nàng ta, như vậy sẽ chỉ để người có tâm được ngư ông đắc lợi.
Liên Quý Phi cảm thấy lời nàng nói rất có đạo lý, bằng không vì sao lúc trước Hoàng Thượng mỗi ngày đều chạy đến nơi này, còn giờ thật lâu mới xuất hiện một lần?
Hơn nữa, đối phương khen tặng cũng làm nàng vui sướng. Không có địch ý lúc trước, Liên Quý Phi cũng không hề mâu thuẫn nàng nữa.
……
Ở trong phòng buồn một thời gian, Từ Như Ý nhìn thời tiết xuân về hoa nở, phân phó: “Yến Nhi, mang diều đến đây, chúng ta tới cung Đại hoàng tử thả diều đi.”