“Sơ Vân Ca, em tự đi được mà.” Từ Như Ý nhẹ giọng nói.
Thế nhưng, cô nghĩ cũng biết, nam sinh này từ sau khi thân thể biến dị, ngay cả tính cách cũng hoàn toàn thay đổi.
Chút sức lực của cô, so với Lục Sơ Vân cấp tám xem ra, chính xác là con kiến nhỏ đẩy đại thụ.
Đơn giản cô cũng không tranh. Yên tĩnh dựa vào lòng ngực anh nghỉ ngơi.
Tuy rằng không ngừng bổ sung tinh hạch, nhưng cô tiêu hao quả thật kinh người, cũng quá mệt mỏi.
Lục Sơ Vân đi rất nhanh, nhưng vững vàng tuyệt đối. Bất tri bất giác, cô thế nhưng đã ngủ.
Mộ Hàm Phong có một trăm triệu cái ý kiến, nhưng thấy cô mệt thành như vậy, vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng.
Lúc Từ Như Ý tỉnh lại, cô đã trở lại trong đám người.
Cô nghe được có người không ngừng khuyên bảo, “Cô gái nhỏ, đừng thương tâm. Cũng không phải cô cố ý.”
“Đúng vậy, là cô ta tự mình nhảy xuống xe. Không cần quá mức tự trách.”
“Chuyện gì?” Mộ Hàm Phong đi tới.
Từ Như Ý đã tỉnh, xuống từ trên người Lục Sơ Vân.
Tiểu Lệ nhìn cô, có chút chột dạ.
Cô ta cho rằng, Từ Như Ý không về được, không ngờ vẫn được bọn họ cứu về!
Đương nhiên, ở cô ta xem ra, Từ Như Ý được người ôm về, nhất định không làm được gì, còn khiến bọn họ thêm không ít phiền toái.
“Như Ý, chị thật sự không phải cố ý.”
“Không cố ý thì là gì?” Từ Như Ý nhìn cô ta một cái, Tiểu Lệ lập tức núp phía sau đám người.
Tuy rằng Mộ Hàm Phong không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng lập tức nhìn ra giữa hai người có vấn đề.
Hắn căn bản không cần biết, trực tiếp đen mặt nhìn qua.
Mộ Hàm Phong siết nắm tay đến mức vang khanh khách, giơ lên trước mặt Tiểu Lệ, “Không phải bảo cô cút sao? Tại sao còn ở nơi này ngại mắt ông đây!”
“Ồ, là ai có bản lĩnh như vậy? Khi dễ một cô gái, vĩ đại làm sao!” Một âm thanh châm chọc truyền tới.
Một dáng người cường tráng, nhìn liền biết là là quân nhân đi tới.
Tiểu Lệ vừa thấy, lập tức nhẹ giọng nức nở lên. Cô yếu thế, càng làm Mộ Hàm Phong có vẻ mạnh mẽ bá đạo.
Nam nhân kia liếc mắt nhìn chằm chằm Mộ Hàm Phong trước mặt.
Thấy trên mặt thiếu niên toàn là vết sẹo, trên người lại mặc trang phục hàng hiệu, vẻ mặt hắn ta khinh thường.
“Thì ra là cọng lông nhỏ không biết trời cao đất dày. Lúc ông đây trên chiến trường, cậu còn đang ở nhà bú sữa mẹ đấy!”
Hắn ta ghét nhất loại ăn chơi trác táng này. Niên đại hoà bình thì cũng thôi, bây giờ là thời dùng thực lực nói chuyện, tiền đã thành thứ vô dụng nhất, hắn cho rằng mình vẫn là đại thiếu gia sao?
Mộ Hàm Phong không để bụng, trừng hắn ta một cái, “Đúng vậy. Vậy ông chú là hâm mộ, hay là ghen ghét đây?”
Nam nhân kia không ngờ da mặt hắn dày như thế, càng thêm khinh thường hắn.
Gọi người bên cạnh, hắn ta cố tình nói: “Dàn xếp người nơi này một chút, đồ vật nên phân phát đều phân phát. Nhưng mà có vài người, chưa ăn qua đau khổ, nên cho hắn trải nghiệm, cái gì gọi là khốn khó cuộc đời đi.”
Mộ Hàm Phong căn bản không hiếm lạ đồ vật của bọn họ, trước tiên bắt đầu tìm gương.
“A ~~~” Sau khi nhìn thấy mặt mình, Mộ Hàm Phong kêu thảm.
Hắn có thể không để bụng diện mạo mình, nhưng Như Ý sẽ nghĩ thế nào? Cô còn nhìn trúng hắn sao?