Mộ Hàm Phong đi lên trước, từ trên cao nhìn xuống nó. Hắn giơ nắm tay, chuẩn bị nện xuống.
“Đợi đã!” Phía sau một âm thanh đẹp đẽ vang lên.
Hắn quay đầu, nhìn thấy hai người đi tới, Mộ Hàm Phong theo bản năng bảo vệ cô bên người, “Như Ý, nó rất nguy hiểm.”
Tuy rằng một giây trước, cô và Lục Sơ Vân hôn môi làm hắn canh cánh trong lòng, lúc này hắn đã quên tất cả, chỉ nghĩ không thể để cô xảy ra chuyện gì.
“Nó muốn sinh con.” Từ Như Ý đi tới.
Vừa rồi, cô nghe được tiếng bước chân, lúc quay đầu lại người đã không còn.
Tìm bên ngoài, cũng chỉ thấy một đoá hoa hồng bị vứt bỏ.
Biết là Mộ Hàm Phong trở về, cô không chút nghĩ ngợi liền cùng Lục Sơ Vân tìm hắn khắp nơi, hoàn toàn không bận tâm buổi tối đến rừng rậm có bao nhiêu nguy hiểm.
“Như Ý, đừng đi.” Mộ Hàm Phong giữ chặt cô, lúc này mới nhìn đến cái bụng liệp báo nhô ra.
“Không sao đâu.” Từ Như Ý cười cười, “Mình có thể thực hiện các thao tác đơn giản với sinh vật cấp bậc thấp hơn mình.”
Sau khi hấp thu tinh hạch Lục Sơ Vân mang về, cô rõ ràng cảm giác tinh thần lực mình mạnh lên không ít. Hẳn là đã cấp ba.
Liệp báo này có lẽ từ Vườn Bách Thú chạy ra, dã tính của nó đã sớm bị thuần phục. Chẳng qua là bị zombie cắn thương, lại bởi vì bảo vệ con mình, mới trở nên cuồng bạo như thế.
Từ Như Ý nhìn thẳng mắt liệp báo, điều khiển ý niệm, làm nó giảm bớt phòng bị với mình.
Ngồi xổm bên người nó, nhẹ nhàng chải vuốt da lông của nó.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ làm tiểu bảo bảo thuận lợi sinh ra.” Cô nhẹ giọng nói, tay từng chút dời về phía bụng nó.
“Rống ——” Liệp báo phát ra một tiếng gầm nhẹ. Tựa như đây là nghịch lân (vảy ngược) của nó, ai chạm vào người đó chết.
Một tiếng này, làm hai nam bên cạnh sợ tới mức không được, đã vận sức chờ phát động chuẩn bị công kích nó.
Từ Như Ý xua xua tay, “Không có việc gì đâu.”
“Vị trí thai nhi rất chuẩn, hẳn là có thể thuận lợi sinh.” Tuy rằng chưa từng đỡ đẻ động vật, nhưng trước kia xem qua video, có lẽ vẫn có thể?
Tìm một ít cỏ khô sạch sẽ lót dưới thân nó, Từ Như Ý bắt đầu quá trình đỡ đẻ kinh tâm.
Nửa giờ sau, tiểu liệp báo cuối cùng cũng thuận lợi sinh ra.
Nhìn liệp báo mẹ hơi thở thoi thóp, trong mắt cô có chút tiếc hận.
Nó đã bị cảm nhiễm, nhiều nhất một giờ nữa sẽ biến dị thành zombie. Lúc ấy, nó lại không nhớ nổi đứa con mình liều mạng muốn bảo vệ, chỉ có bản năng cắn và giết chết đối phương, tăng lên thực lực.
“Thực xin lỗi, không thể giữ ngươi lại.”
Tiểu liệp báo mới sinh ghé vào trong lòng ngực cô, nhắm mắt ngủ ngon lành. Tiểu gia hỏa mềm mụp vô cùng đáng yêu, trong lúc ngủ mơ lộ ra biểu tình thỏa mãn.
Từ Như Ý dùng tay vuốt lông mềm mại của nó, giọng nói ôn nhu: “Phải nhớ rằng, ngươi có một vị mẫu thân thật vĩ đại.”
Tiểu liệp báo như cảm nhận được lời nói ôn nhu của cô, nhẹ nhàng cuộn cuộn thân mình nhỏ trong lòng bàn tay cô.
Vì phòng ngừa nó đã chịu ảnh hưởng cảm nhiễm của cơ thể mẹ, Từ Như Ý vươn đầu ngón tay, cho nó một giọt nước.
Tiểu liệp báo không có thống khổ rống lên một tiếng, chứng tỏ nó rất khỏe mạnh.
Ôm nó trở về, Từ Như Ý đặt nó bên cạnh mình.
Kéo tay Mộ Hàm Phong, cô bắt đầu thuần thục xử lý vết thương của hắn.
Mộ Hàm Phong ngơ ngẩn nhìn cô. Bàn tay cô tinh tế tuyết trắng trong lòng tay, dáng vẻ ôn nhu thật cẩn thận. Tức khắc, bất mãn gì cũng tiêu tán không còn.
“Tiểu gia hỏa chỉ có thể uống sữa. Mộ Hàm Phong, phiền cậu hâm nóng sữa bò chúng ta lấy từ siêu thị giúp mình.”
Giống như không nhận thấy được tâm tình của hắn, thái độ Từ Như Ý vẫn như bình thường, Mộ Hàm Phong cũng ngại cố chấp.