Zombie hệ tinh thần hệ cũng dùng hết toàn lực, lúc này thấy anh đuổi theo, chỉ có thể gầm rú tuyệt vọng.
Nó dùng hết chút tinh thần lực cuối cùng, ý đồ thao tác đại não anh.
Nhưng nhanh chóng, zombie hệ tinh thần nhận ra: Người trước mặt hoàn toàn không chịu khống chế của nó!
Lục Sơ Vân một quyền nện ở trên đầu nó, zombie kia lập tức ngã xuống.
Lúc này, anh mới quay đầu lại, hung hăng ném hai tên trên người xuống, đá thật mạnh bay ra xa vài mét.
Lục Sơ Vân mang theo cả người thương tích trở lại trên xe, khiến những người khác sợ hãi.
Mọi người đều biết: Bị zombie cắn thương hoặc cào thương, nội trong mười hai giờ sẽ biến dị!
Người này, vậy mà lại bị thương nặng như thế!
Chu Đại Quân móc súng ra, bộ dáng đề phòng: “Người này, chúng ta không thể giữ lại! Nếu không giết hắn, thì mong các cậu xuống xe!”
Lục Sơ Vân trực tiếp làm lơ hắn ta.
Lúc này, trong lòng trong mắt anh cũng chỉ có cô gái trước mặt. Anh lẳng lặng vươn tay, đưa viên tinh hạch màu lam trong lòng bàn tay qua.
Đôi mắt anh sâu thẳm hơi mang đỏ nhạt, nhìn thẳng vào cô.
Tâm tư Từ Như Ý phức tạp.
Thực lực anh cấp sáu, có thể không cần bị thương. Nhưng tin chắc trong đầu Lục Sơ Vân chỉ có một ý niệm, không thể để zombie hệ tinh thần kia chạy trốn, cho nên……
Hoàn toàn không để ý tới Chu Đại Quân uy hiếp, Từ Như Ý nhẹ nhàng ôm lấy nam sinh cả người đầy máu, nhẹ giọng nỉ non, “Sơ Vân Ca, cảm ơn anh.”
Lục Sơ Vân đem đầu để sát vào cô, thỏa mãn mà nhẹ nhàng cọ cọ.
Từ Như Ý nâng mặt anh, đưa đầu ngón tay mang theo nước không gian vào trong miệng của anh.
Lục Sơ Vân rất nghe lời mà há miệng, nhẹ nhàng mút vào.
Anh đã sớm biết, nước này sẽ làm mình khó chịu, nhưng bản năng lại lưu luyến ôn nhu nơi đầu ngón tay cô.
“Rống…… Rống……” Yết hầu anh phát ra tiếng hô trầm thấp, bộ dáng vô cùng thống khổ.
Chu Đại Quân giống như hiểu rõ cái gì. Người này tên Lục Sơ Vân, ngay từ đầu cử chỉ quái dị, chưa từng thấy hắn nói chuyện. Hiện tại rõ ràng chưa có biến dị, lại phát ra thanh âm chỉ zombie mới có.
Nói như vậy, thật ra hắn đã sớm bị cào thương, chỉ là không biết bọn họ dùng phương pháp gì khống chế được hắn mà thôi!
Hắn ta lập tức nhắm họng súng ngay Lục Sơ Vân: “Thành thật nói, hắn rốt cuộc là người nào?!”
“Ân nhân cứu mạng của các người.” Mộ Hàm Phong liếc mắt hắn ta một cái.
“……” Lời này làm Chu Đại Quân cứng họng, lý do tốt muốn thoái thác tất cả đều không cần sử dụng đến.
Hắn ta đang muốn lợi dụng những người khác bên trong xe, để buộc ba người xuống xe, Mộ Hàm Phong lại nói chuyện.
“Cô ấy là hệ trị liệu, chỉ cần kịp thời cứu trị, người bị cắn thương cũng sẽ không thành zombie.”
Hắn vừa nói như vậy, mọi người ngược lại hy vọng bọn họ ở lại.
Rốt cuộc một đường hung hiểm như vậy, bị thương là khó tránh khỏi. Nếu có hệ trị liệu, hệ số an toàn sẽ tăng lên gấp bội.
Từ trước tới nay, nơi này chưa ai gặp qua hệ trị liệu thật sự, cho nên không có bất cứ nghi ngờ gì.
Từ Như Ý lấy ra băng gạc, để băng bó đơn giản cho anh, ngoại thương làm cho người ta sợ hãi tạm thời không chữa trị nhanh được, chỉ có thể cầm máu trước.
Làm xong này đó, cô liền ôm lấy Lục Sơ Vân, để anh dựa vào trên người mình.
Lục Sơ Vân nhanh chóng an tĩnh, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Con đường lần nữa khôi phục thông thuận. Một đường này, thật nhanh đã ra khỏi thành ngoại, tới vùng ngoại thành. Cảnh sắc bên ngoài từ cao ốc building, biến thành đồng ruộng, sắc trời cũng dần tối xuống.
Từ Như Ý nhìn phía ngoài cửa sổ.
Lúc này, một vệt màu đỏ nhảy vào mi mắt cô.
Đó là một cánh đồng hoa hồng chưa bị dẫm đạp, nổi bật trong thôn trang nhỏ tĩnh mịch.