Lúc tỉnh lại, Từ Như Ý đang cầm khăn lông lạnh lạnh đặt trên trán nàng.
“Mẫu thân……” Tư Đồ Dương nhẹ giọng nức nở.
“Đầu còn choáng không?” Từ Như Ý mỉm cười nhìn nàng.
“Không ạ. Thật xin lỗi, mẫu thân, con đã khiến mọi người lo lắng.”
Từ Như Ý ngồi ở mép giường nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, “Dương Nhi là nữ nhi của Vua, hẳn là nên có dũng khí và gan dạ sáng suốt như vậy. Đi ra ngoài một lần cũng không phải chuyện xấu, chỉ là lần sau nhất định phải nói cho mọi người biết, được không?”
“Vâng ạ!” Tư Đồ Dương gật đầu.
Nàng đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị giáo huấn một trận, không nghĩ tới sau khi trở về, chỉ là nhận được ánh mắt quan tâm của người thân.
Nàng dựa vào lồng ngực Từ Như Ý, kể lại hành tung của mình: “Mẫu thân, con đến tộc Xích Nhĩ, gặp được thủ lĩnh của bọn họ.”
“Ừ.” Từ Như Ý vẫn luôn biết.
“Đó là một thúc thúc dũng mãnh cường tráng. Mẫu thân, Dương Nhi rất thích hắn!”
“Ừ.”
“Là loại thích nữ nhân đối với nam nhân!”
“…… Ừ.”
“Nhưng mà, hắn đã yêu người khác.”
“Dương Nhi ngoan, con còn nhỏ. Đã quên hắn rồi phải không?”
Hốc mắt Tư Đồ Dương nháy mắt lại ướt át, nàng che ngực, “Nhưng mà, nơi này của con rất khó chịu.”
“Khó chịu là bình thường, thời gian lâu dài sẽ tốt thôi.”
“Mẫu thân, mẫu thân trách cứ Dương Nhi sao?”
“Dương Nhi có người mình yêu, chứng tỏ con đã trưởng thành. Mẫu thân vui vẻ vì con còn không kịp đó.”
Một ngày nào đó nữ nhi nàng cũng sẽ yêu nam nhân khác. Tư Đồ Phong dù điểm nào mà nói cũng không thua ca ca hắn, nữ nhi thích hắn một chút cũng không kỳ quái.
“Thật vậy chăng?” Tư Đồ Dương có hơi không tin. Mẫu thân vậy mà lại ủng hộ nàng?
“Đương nhiên, con là nữ nhi của chúng ta. Dù con làm cái gì, mẫu thân vẫn luôn ủng hộ con.”
Không thể không nói, Từ Như Ý sủng nữ nhi đến nỗi khiến người giận sôi mà bước. Lúc trước từng mất đi một hài tử, thời điểm biết được mình mang song bào thai, nàng vô cùng khẳng định có một đứa là nữ hài nhi, hài tử của nàng trở về tìm nàng!
Sau khi sinh hạ bọn chúng, nhìn mặt con gái nho nhỏ, Từ Như Ý nhịn không được khóc rống thất thanh. Đứa bé nhỏ kia, giống hệt nữ nhi xuất hiện vô số lần trong mộng nàng!
Tư Đồ Dương nhẹ nhàng thở ra, cọ cọ trong lòng ngực nàng, cảm thấy mỹ mãn: “Mẫu thân, người thật tốt.”
Từ Như Ý ôm nàng. Nàng không phải một mẫu thân đủ tư cách, bằng không cũng sẽ không khiến đứa bé đầu tiên của bọn họ rời đi. Cho nên nàng sẽ yêu nữ nhi này gấp bội, đem tất cả áy náy với đứa bé đầu, đặt trên trên người nàng.
Tư Đồ Dương cảm nhận được trên người mẫu thân tràn đầy yêu thương, nàng bảo đảm: “Mẫu thân, về sau con luôn nghe lời mọi người nói. Nhưng, nếu con không quên được hắn thì làm sao bây giờ?”
Từ Như Ý ôm nàng, “Nếu thật sự quên không được, vậy thì đi tìm hắn đi.”
Trong lòng nàng cũng rất mâu thuẫn. Nhưng nếu nữ nhi khổ sở, nàng sẽ càng khổ sở hơn. Nữ nhi thương tâm, nàng càng thương tâm hơn.
Sinh mệnh mỗi người đều có một cái kiếp. Lúc nó đến, trói chặt nàng, là thể trốn thoát được sao?
“Mẫu thân, mẫu thân tán thành Dương Nhi đi tìm hắn?”
“Ừ. Mẫu thân đã nói rồi, cho dù Dương Nhi quyết định làm gì vẫn luôn ủng hộ con, vĩnh viễn vĩnh viễn ủng hộ con vô điều kiện.”
“Hu hu……” Tư Đồ Dương khóc lên. Giờ phút này, nàng dường như cảm giác mình đã trưởng thành. Về sau nàng nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, không bao giờ bướng bỉnh, gây chuyện thị phi!
Một ngày, hai ngày…… Một năm, hai năm.
Mãi cho đến 5 năm sau, Tư Đồ Dương vẫn nhớ rõ lần đầu tiên thấy hắn. Nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, hắn cúi thân hình cao lớn, đứng trước mặt từ trên cao nhìn xuống nàng.
Tư Đồ Dương nắm quyền, hạ quyết tâm.
Nàng ngồi trên bãi cỏ cao nuôi súc vật, từ đỉnh cao nhất trượt xuống, vội vàng chạy về nhà, nhìn Từ Như Ý đang làm xiêm y cho tiểu muội muội.
“Mẫu thân!” Tư Đồ Dương nửa quỳ ở bên chân nàng, hai mắt chân thành nhìn nàng.
“Làm sao vậy?”
“Con rất muốn hắn……” Mới mở miệng, nước mắt liền chảy xuống, nàng nói có chút đứt quãng, “Dương Nhi thử quên đi hắn, nhưng mà làm không được……”
Từ Như Ý kéo nàng, giúp nàng lau nước mắt, “Con muốn đi tìm hắn, phải không?”
Tư Đồ Dương gật đầu thật mạnh, nàng muốn bồi bên người hắn, “Vâng ạ. Thực xin lỗi……”
“Không cần phải nói xin lỗi. Dương Nhi, cuộc đời con do chính con lựa chọn. Mỗi người đều có quyền lựa chọn. Chúng ta có thể giao cho con sinh mệnh, nhưng không thể thay con quyết định bất kỳ chuyện gì. Con chính là con, vĩnh viễn là kiêu ngạo của chúng ta, dù con đi nơi nào, vẫn là nữ nhi chúng ta.”
“Mẫu thân……”
“Ừ, nhớ rõ nơi này là nhà của con, mệt mỏi cứ trở về.”
“Vâng.” Tư Đồ Dương ôm nàng một, lại hôn hôn tiểu muội muội của mình, lưu luyến không rời cáo biệt bọn họ.
Từ Như Ý nhìn nàng ra ngoài, nước mắt nhịn đã lâu rốt cuộc mới vỡ đê.
Tư Đồ Ngạn đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Ôn nhu nói: “Đừng khổ sở, ta tin tưởng, Phong sẽ chăm sóc tốt con bé.”
Giao Dương Nhi cho Tư Đồ Phong, dù cho hắn sẽ không yêu nàng, cũng sẽ đối xử tử tế với nàng. Có vài sự thật, để bản thân nàng tự biết, so với nói trực tiếp cho nàng càng tốt hơn.
Hắn tin đệ đệ của mình, tuy rằng Phong tùy hứng, phạm sai lầm, nhưng cuối cùng hắn buông tay cùng thành toàn, chẳng phải điều đó đã chứng tỏ hắn đã chân chính hiểu rõ cái gì gọi là yêu sao?
……
Tư Đồ Dương lúc này đây, ngựa quen đường cũ mà đến tộc Xích Nhĩ.
Nhìn mọi thứ quen thuộc lại xa lạ, nàng cảm thán vạn phần. Tâm tình mãi kích động, Tư Đồ Dương chạy tới hướng bên kia.
Thật tốt quá, mọi thứ nơi này cũng chưa thay đổi!
Trên mặt nàng nở nụ cười rạng rỡ, tìm kiếm thân ảnh Tư Đồ Phong khắp nơi.
“Thúc thúc!” Nhìn thấy hắn, Tư Đồ Dương dùng sức hô lên.
Tư Đồ Phong khiếp sợ quay đầu lại, không thể tưởng tượng nhìn phía nàng. Nhìn đến bộ dáng nàng, tim hắn như bị người hung hăng va chạm.
Thiếu nữ đưa lưng về phía ánh mặt trời, trên mặt tràn đầy mỉm cười sáng lạn. Gương mặt trắng nõn lộ ra hồng hào nhàn nhạt, ngũ quan tinh tế nhỏ xinh, nghiễm nhiên chính là phiên bản của nàng!
Nếu không phải một tiếng “thúc thúc” kia, chỉ sợ hắn sẽ cho rằng, hắn trở về mười lăm năm trước, lần đầu tiên gặp nàng!
Tư Đồ Phong cắn răng. Thì ra, tim hắn vẫn còn sống, còn nhảy lên! Hắn cho rằng, nó đã chết từ lâu!
“Thúc thúc!” Tư Đồ Dương chạy tới, dừng ở trước mặt hắn nhẹ thở hì hục.
Nàng nhìn lên hắn, khuôn mặt nam nhân anh tuấn càng thêm cương nghị. Một giây kia, như có đóa hoa sen nở rộ nơi đáy lòng Tư Đồ Dương.
Tư Đồ Phong nghe được nàng trực tiếp nói, tim hơi co rụt lại.
Theo sau, hắn âm thầm cười nhạo bản thân. Hắn vui vẻ cái gì? Đây không phải công chúa của hắn được chứ?
Chẳng qua là người lớn lên giống nàng như đúc, lúc chính miệng nói ra nhớ hắn, hắn mới có thể kích động như vậy đi?
“Ừ.” Hắn mặt vô biểu tình ừ nhẹ một tiếng xem như đáp lại.
Tư Đồ Dương cũng không hề nhụt chí, nàng nghiêm túc nói: “Thúc thúc, cho Thiên Ngữ thích người có thể chứ? Thiên Ngữ muốn vĩnh viễn bồi bên người thúc thúc.”
Tư Đồ Phong lẳng lặng nhìn nàng.
Nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng hồng hào có một mạt đỏ ửng động lòng người, bên môi cười nhạt mang theo má lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu. Miệng mở ra hợp lại để kể rõ thương nhớ với hắn.