Từ Như Ý không nói nên lời, lời không đứng đắn như vậy, người nam nhân sẽ không nói công khai.
“Điện hạ, chàng uống say, thiếp cho người đỡ chàng trở về nghỉ ngơi……”
“Không, ta không có say…… Như Ý, để cho ta nhìn nàng.” Tư Đồ Ngạn nâng khuôn mặt nhỏ của cô bị lửa trại ánh hồng, càng xem càng thích.
Hắn nhịn không được cúi đầu, bắt cái miệng nhỏ của cô.
Một cổ mùi rượu lập tức tẩm nhập trong miệng Từ Như Ý, Từ Như Ý dùng sức đẩy hắn ra, đối với người bên người nói: “Đỡ điện hạ trở về.”
“Không cần. Ta không có say, ta muốn bồi nàng.” Tư Đồ Ngạn làm sao bỏ được rời đi, cố chấp ngồi ở chỗ kia.
“Thiếp đây cũng trở về cùng điện hạ được không?”
“Vậy…… Được.” Tư Đồ Ngạn đứng dậy.
Lúc này, có người đi tới, hướng về bọn họ cúi đầu: “Vương tử điện hạ, có thể cùng thuộc hạ nhất quyết hay không?”
Ngày xưa trường hợp này, cũng sẽ có người mời hắn, mọi người bất quá luận bàn mà thôi.
Tư Đồ Ngạn gật đầu: “Được.”
Từ Như Ý giữ chặt hắn, “Điện hạ……”
“Yên tâm, ta sẽ xong nhanh thôi.” Tư Đồ Ngạn trấn an cô.
Hắn cũng muốn biểu hiện một lần trước mặt Vương phi nhà mình. Bọn họ tuy rằng đã thành hôn, nhưng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, Như Ý không hiểu hắn nhiều lắm. Chính mình còn có rất nhiều thứ nàng chưa xem qua đâu.
Ở chỗ này, nam nhân đều lấy cường tráng, dũng mãnh vì vinh. Phải biết rằng, hắn không chỉ có danh hiệu vương tử, mà còn có danh hiệu dũng sĩ.
Tư Đồ Ngạn cùng người nọ đi qua, mọi người đều hưng phấn không thôi. Này chính là phân đoạn trợ hứng bọn họ thích nhất, đặc biệt là có thể nhìn thấy tư thế oai hùng vủa Vương tử điện hạ. Tất cả mọi người cuồng hô lên.
Hắn tuy rằng uống nhiều, nhưng hắn đã thắng trận đầu rất dễ dàng.
Tư Đồ Ngạn nhìn hướng bên kia, mắt mang sủng nịch về phía Từ Như Ý tranh công.
Từ Như Ý lại rất lo lắng, tay cô vỗ bụng có chút ầm ĩ, trong lòng có hơi tâm phiền ý loạn.
Hài tử đã ba tháng, dường như có thể cảm giác được động tĩnh của con ở bên trong. Lần đầu tiên cô tự mình mang một tiểu sinh mệnh, quá trình này vừa khẩn trương vừa hưng phấn, còn mang theo thấp thỏm.
Con vẫn luôn ngoan ngoãn bên trong, ngoại trừ hai tháng trước nôn đến lợi hại, hiện tại đã ổn định. Nhưng bây giờ, cô lại lần đầu tiên ẩn ẩn bất an.
Thấy Tư Đồ Ngạn thắng lợi, lập tức có người lại đi tới, mời hắn lần nữa nhất quyết. Cứ như vậy, hắn theo thứ tự cùng những người đó quyết đấu.
“Vương phi……” Oánh Nhi ở bên cạnh cũng hơi sốt ruột. Vương tử điện hạ uống quá nhiều, nhìn có chút lực bất tòng tâm, những người đó lại tiếp tục lên không ngừng, càng đánh càng hăng.
Ánh mắt Từ Như Ý liếc Tư Đồ Phong hướng bên kia.
Từ lần trước, hắn gần như không hề ra cửa, rất ít cùng cô gặp mặt. Mà yến hội bắt đầu, hắn cũng vẫn luôn ngồi ở góc uống buồn rượu. Giờ phút này, Tư Đồ Phong đã uống say xiêu xiêu vẹo vẹo nghiêng ở nơi đó.
Cô nhíu mày, Không phải hắn? Chẳng lẽ là cô đa nghi?
Lúc này, muốn gọi hai người đang chiến đấu thì không thể, Từ Như Ý cắn răng.
Cô chỉ có thể làm bộ thân thể không khoẻ, mới có thể khiến Tư Đồ Ngạn kết thúc chiến đấu.
Mới vừa che bụng, chợt thoáng nhìn nơi triền miên đấu bên kia loé lên một ánh sáng mờ nhạt. Cứ việc giấu, vẫn là bị cô bắt giữ rồi.
Từ Như Ý tức giận nghiến răng. Quả nhiên là có âm mưu! Ánh sáng loé lên phản xạ lại đây rõ ràng chính là ám khí!