Tư Đồ Ngạn đè lại tay cô lộn xộn, nhìn động tác trẻ con của cô, sủng nịch nói: “Được rồi. Ta đã biết. Chẳng qua, Như Ý, nàng quá tùy hứng. Nơi này đâu phải là nơi để nàng tới?” Tư Đồ Ngạn trách cứ, lại vô cùng đau lòng cô.
“Điện hạ, Như Ý chỉ là quá lo lắng chàng.” Từ Như Ý ngoan ngoãn đáp lại.
Cô vẫn dựa trong lòng ngực ấm áp rộng lớn của hắn không nhúc nhích, thỏa mãn nhắm mắt, ngửi hơi thở ấm áp độc đáo đến từ hắn.
Ở chỗ này, Tư Đồ Ngạn mới là cảng chân chính của cô, là bến tàu cô có thể cập bờ. Chỉ khi người nam nhân này ở bên người, cô mới có thể cảm giác an tâm.
Nghe xong cô nói, Tư Đồ Ngạn cảm động không thôi, ôm cô càng chặt hơn: “Như Ý, ta cũng nhớ nàng…… Ở trong quân ngày ngày đêm đêm đều nhớ mong nàng……”
“Vâng, thiếp cũng thế.”
“Như Ý……”
“Ngạn, con của chúng ta chàng muốn đặt tên là gì?” Từ Như Ý mặc sức tưởng tượng.
Tư Đồ Ngạn nhìn con ngươi lóe sáng của cô. Đứa nhỏ này đến, làm hắn nhìn ra một mặt khác bất đồng của cô.
Bỏ qua đoan trang, cao quý, thanh nhã, hiền huệ, hiện tại Như Ý chân thật nghịch ngợm, làm người ta yêu muốn chết.
Tư Đồ Ngạn ôm cô, cúi đầu một chút chặn môi cô.
Môi hắn ấm áp bao trùm ngoài miệng mềm mại của cô, thơm ngọt mềm mại, làm người dư vị vô cùng.
Vốn dĩ chỉ định lướt qua sẽ ngừng, nề hà mỗi lần một gặp gỡ nàng, hắn dường như sẽ mất đi khống chế, trong lòng phát điên muốn nàng!
Tư Đồ Ngạn dùng sức cạy hàm răng cô ra, dò xét đầu lưỡi cùng nàng múa. Hắn hô hấp gấp gáp, tay đã thăm dò hướng vạt áo Từ Như Ý.
“Đừng……” Từ Như Ý giữ chặt hắn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng. Cô nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ của mình, “Hiện tại không thể.”
Tư Đồ Ngạn có chút ghen ghét. Hắn thiếu chút nữa đã quên, trong bụng nàng còn có một cái tiểu sinh mệnh!
Yêu thương dùng tay sờ sờ bụng cô, hắn cười, “Như Ý, thực xin lỗi.”
“Vâng, không sao cả. Ngạn, chúng ta đặt tên cho hài tử đi?” Từ Như Ý tách lực chú ý của hắn.
Tư Đồ Ngạn ôm lấy cô, đem cằm để ở đỉnh đầu cô. Thỏa mãn với hạnh phúc cô mang đến cho mình, ôm cô nhẹ giọng nói: “Đây là hài tử nàng mang thai, Như Ý, ta muốn để nàng đặt tên cho nó.”
“Thật sao?” Từ Như Ý hưng phấn.
Phải biết rằng, đặt tên là đại sự, xưa nay đều từ nam nhân quyết định. Đặc biệt là ở cổ đại chế độ nghiêm ngặt.
Tư Đồ Ngạn là thật sự đau lòng cô đến tận xương tủy, mới cái gì cũng từ cô.
“Đương nhiên.” Tư Đồ Ngạn đáp. Hắn nhẹ nhàng nâng cằm trở nên tiêm tế của cô, lại một lần gia tăng lực độ trên môi.
Hắn thật sự quá muốn nàng, không có lúc nào là không nhớ tới.
Mới ngày hôm sau tân hôn hắn đã rời đi nàng. Hiện tại hơn một tháng trôi qua, Tư Đồ Ngạn thấy trống rỗng, trong lòng nhớ nhung tựa như cỏ dại sinh trưởng, không cách ngày ức chế được.
Mỗi khi ban đêm tiến đến, Tư Đồ Ngạn nhìn vào không trung. Hắn chỉ có thể tưởng tượng bên kia, Như Ý giống hắn ngắm nhìn ánh trăng, bởi vậy, tựa như nàng đã tới bên người.
Kỳ thật ở trong lòng hắn, Như Ý so với hài tử quan trọng hơn. Hài tử tuy là người thừa kế của mình, cũng là kết tinh tình yêu của bọn họ, nhưng so với nữ nhân trước mặt, bất luận kẻ nào, bất luận chuyện gì ở trong lòng hắn cũng không bằng.
Hắn chỉ đổ lỗi bản thân khi nàng cần, vậy mà không có mặt bên người nàng. Liền nàng mang thai cũng là người cuối cùng biết được.
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +5, độ hảo cảm đối với ký chủ hiện tại là 90, độ hảo cảm đối với nữ phụ Thiến Nhi là 0. Ký chủ, tiếp tục cố lên nha ~】