Lâm Dật Dương lại bất chấp, gắt gao kéo tay cô: “Không, muội tử, ta muốn muội bình an! Ta sẽ không trơ mắt nhìn muội bị người khác mang đi!”
“Lâm đại ca, muốn ta bình an, thì hãy nghe ta.”
“Muội tử Từ gia……”
“Gọi ta là Như Ý đi.” Từ Như Ý giữ hắn lại. Mặc cho đôi bàn tay to lớn có chút thô ráp kia bao trùm chính mình, cô kiên định nói, “Lâm đại ca, chờ ta trở lại, chúng ta liền thành thân.”
“Muội……” Lâm Dật Dương vô cùng khiếp sợ.
Cô nói gì đó? Chờ cô trở lại, bọn họ liền thành thân? Không phải đang nằm mơ chứ?
“Chúng ta có hôn ước, không phải sao?”
“Được, Như Ý……”
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +5, độ hảo cảm đối với ký chủ hiện tại là 85, độ hảo cảm đối với nữ chủ Tần Tú Tú là 0. Làm việc tốt thường gian nan mà ~】
Từ Như Ý bị bắt đi, toàn bộ thôn đều trầm mặc.
Bọn họ thật vô lực, biết rõ ai mới là ác nhân chân chính, nhưng lại không thể làm nên chuyện gì!
Từ mẫu lấy ra gia sản sở hữu, tất cả đều là Từ Như Ý kiếm được, tổng cộng có gần năm trăm lượng bạc. Vốn đang muốn để lại làm của hồi môn cho cô hết, để cho cô xuất giá.
Từ mẫu lau nước mắt, “Dật Dương, mong con giúp Như Ý! Tiền này, con cầm đi chuẩn bị, ít nhất đừng để con bé chịu nổi khổ da thịt!”
Tiền nhiều như vậy, đối với một cái nông hộ mà nói, xem như là một khoản rất lớn! Nhưng Từ mẫu không hề giữ lại, vì cứu nữ nhi, toàn bộ lấy ra hết.
Lâm Dật Dương trịnh trọng gật đầu: “Yên tâm, con nhất định sẽ không để Như Ý chịu khổ!”
Hắn cầm tiền, cũng không quên như cô nói muốn cho những người khác biết được hiện trạng của Như Ý, sau đó tiến đến thị trấn trên.
Hai nhà Lưu, Hứa sai khi biết được, lập tức thông qua quan hệ của mình tiến hành chuẩn bị.
Quan sai bắt giữ cô lần đầu tiên nhìn thấy người nghèo không tiền không thế cố gắng như vậy, không khỏi kinh ngạc. Hơn nữa hai nhà này có thế lực nhất định, liền hứa hẹn trước khi bản án được đưa ra tuyệt không tra tấn cô, đồ ăn cũng không bạc đãi cô. Còn đồng ý cho hắn nhìn mặt Từ Như Ý.
“Như Ý, muội chịu khổ rồi.” Lâm Dật Dương cách hàng rào sắt nhìn phía cô.
Như Ý đứng trên cỏ khô trong nhà lao, trên mặt đất có chút ẩm ướt, đã lâu chưa quét dọn, làm quần áo sạch sẽ của cô bị dơ.
Cô cũng gầy đi rõ, cằm ban đầu còn có chút mượt mà giờ trở nên nhỏ nhọn, khuôn mặt nhỏ tái nhợt không có hồng hào ngày xưa.
Như Ý ngày thường rất để ý tướng mạo bản thân, hiện tại trên mặt đen tuyền. Đầu tóc nhu thuận trở nên rối bời, không biết đã bao lâu không chải vuốt. Nhìn mà hắn đau lòng.
“So sánh với các huynh bôn ba, ta đã rất tốt.” Từ Như Ý mỉm cười an ủi hắn.
Lâm Dật Dương thần sắc phức tạp, nhìn tay cô bắt lấy hàng rào, rốt cuộc nhịn không được gắt gao bao trùm ở mặt trên.
Lạnh quá, tay cô thế nhưng một chút độ ấm cũng không có!
“Như Ý, đều là ta vô dụng……” Lâm Dật Dương ôm cô, muốn cho cô ấm áp.
“Lâm đại ca, huynh đã làm rất tốt, cảm ơn huynh vẫn luôn bên ta.”
“Được rồi. Huynh có thể đi rồi.”
Lâm Dật Dương lưu luyến không rời mà đi. Nhưng mà hắn không có ngồi chờ chết, mà là trở về thôn, cùng các thôn dân liên danh viết một lá thư, cáo trạng Liêu Đại Hải.
Liêu Đại Hải có hậu đài, lúc nghe được tin tức cười to không thôi.
“Ha ha ha…… Cáo ta? Kiếp sau cũng đừng nghĩ! Ông đây cũng không phải cáo được dễ dàng như vậy! Hừ, yên tâm, rất nhanh các ngươi cũng sẽ được tiến vào bồi ả!”
Hắn ta vuốt chân tàn tật, nghiến răng nghiến lợi lại hỏi: “Đúng rồi, nữ nhân kia đâu?”
“Tam gia, ngài muốn gặp sao?”
Liêu Đại Hải ngồi trên ghế, bộ mặt dữ tợn: “Đương nhiên! Hừ, đời này, để ả gặp được ta xem như xui xẻo! Ta muốn cho ả muốn sống không được muốn chết không xong! Ha ha ha……”