Hôm nay Tư Nguyên nói muốn dạy Lâm Du chơi một game mới cực kì hot gần đây, Lâm Du cũng đã luyện qua một ít kỹ thuật, cách chơi cũng khá đại trà, đơn giản chỉ là sự kết hợp của tốc độ và trí lực mà thôi, Lâm Du dù không phải dân chuyên, nhưng cũng dư sức gank Tư Nguyên, chỉ là như vậy không phù hợp với hình tượng hiện tại của cô. Vì thế Lâm Du vẫn duy trì phong độ không quá tệ khiến Tư Nguyên mất kiên nhẫn, nhưng cũng không quá mạnh làm Tư Nguyên rơi vào trạng thái hơn thua, háo thắng mất trí.
Một lần, dưới tình huống nguy cấp, Tư Nguyên một bên ȶᏂασ tác, một bên chỉ huy Lâm Du hành động, hai người phối hợp cực kì ăn ý, không chỉ đột phá được vòng vây, thậm chí Tư Nguyên còn thành công giết chết kẻ địch, trong lúc nhất thời hắn chỉ cảm thấy cùng Lâm Du chơi game, cảm giác thật tốt đẹp.
Tư Nguyên cười cúi đầu định khen ngơi cô một câu, không nghĩ tới Lâm Du cũng vừa lúc ngẩng đầu muốn nói gì đó, lúc vừa mới bắt đầu trò chơi, bọn họ vẫn còn cách nhau một khoảng, trong suốt quá trình, Tư Nguyên cũng không hề chú ý, mà Lâm Du lại lơ đãng tới gần, nếu trong nhà có người thứ ba, liền sẽ nhìn thấy thiếu nữ nhỏ xinh mỹ lệ dựa vào thân hình thiếu niên cao lớn tuấn tú, bọn họ thỉnh thoảng lại thủ thỉ với nhau một hai câu, tựa như một đôi bích nhân tình nồng mật ý.
Khoảng cách gần sát như vậy, hắn cúi đầu, Lâm Du ngẩng đầu, đôi môi hai người vô tình chạm vào nhau, cả hai cùng lúc ngây ra. Có lẽ là xúc cảm mềm mại trên môi quá mỹ diệu, hoặc cũng có thể là vì hơi thở thiếu nữ quá mức thơm ngọt tương đẹp, Tư Nguyên phảng phất như bị mê hoặc, nghiêng người đỡ lấy gương mặt nhỏ bé của thiếu nữ, từng chút từng chút nghiền nát môi nàng.
Thiếu nữ dưới thân hắn trong khoảnh khắc say đắm kia, sớm đã nhắm chặt hai mắt, chỉ còn lại hàng mi thật dài run rẩy, bất an. Không còn phải đối diện với đôi mắt trong trẻo, Tư Nguyên cũng không chút cảm thấy tội lỗi, thử duỗi đầu lưỡi chen vào, lúc đầu còn nhẹ nhàng quấn quýt đầu lưỡi của nàng, về sau liền không chút bận tâm, tùy ý đoạt lấy ngọt thơm của nàng, vội vàng cùng nàng trao đổi nước bọt.
Trong phòng khách trống trải chỉ còn lại bóng dáng quấn quý của hai người, cùng âm thanh hôn môi tấm tắc rung động, tay Tư Nguyên buông ra khuôn mặt Lâm Du, sờ soạng trên vạt áo trước ngực, duỗi tay luồng vào trong, men theo dây áo nội y, dễ dàng mở ra tầng che đậy cuối cùng của thiếu nữ.
Bàn tay to nắm lấy hai vυ" kiều nộn mà một tay khó có thể nắm hết, xúc cảm mềm mại khiến hắn vô cớ sinh ra du͙© vọиɠ phá hoại bạo ngược, thô lỗ mà xoa bóp nhũ thịt non mềm.
Đau đớn thình lình ập đến tựa như đã đánh thức lý trí của thiếu nữ. Nàng yếu mềm khẽ ưm một tiếng. Ý thức được tình huống hiện tại của hai người, sườn mặt vội vàng tránh đi môi hôn của Tư Nguyên. Bạc môi ướt nóng bất chợt từng trận rơi xuống trên sườn mặt nàng, nước miếng thiếu chút nữa dính ướt toàn bộ gương mặt.
Nàng cũng cố nén ngượng ngùng, bắt lấy cánh tay rắn chắc của Tư Nguyên, muốn đẩy ra bàn tay to hư hỏng, nhưng bầu vυ" anh đào vẫn đang ở trong tay người mặt sức nắn bóp, khiến cả người không có sức lực, nàng gắng gượng chống đỡ, vẫn là lần nữa ngã lên cánh tay hắn, giọng nói nhu nhược lại kiên định.
“Đừng như vậy, Tư Nguyên”