Không lâu sau, gia đình Trì gia đều biết chuyện Trì Châu đưa Vân Xu đến công ty mỗi ngày.
Ban đầu, họ còn tưởng rằng có chuyện gì xảy ra khiến Trì Châu từ bỏ ý định đưa Vân Xu về nhà. Nhưng không ngờ rằng, Trì Châu lại đưa Vân Xu cùng nhau đi làm và tan làm. Bây giờ, trong công ty, ai cũng biết Vân Xu mới là thiên kim tiểu thư thật sự của Trì gia.
Trì Hiền, người em trai trẻ tuổi và nóng tính của Trì Châu vô cùng tức giận. Trong mắt anh, hành động của anh trai mình thật sự khó hiểu. Vân Xu chỉ là một người em gái mới tìm được, làm sao có thể so sánh với Trì Tiêu Tiêu, người đã lớn lên cùng họ bao nhiêu năm?
Hành động của Trì Châu chẳng khác nào đặt Trì Tiêu Tiêu vào vị trí khó xử.
[Anh ấy bị điên rồi sao?] Trì Hiền nghĩ.
“Ba mẹ, hai người không quản anh Cả sao? Nhất định phải để người ngoài kia phá tan cái nhà này mới vừa lòng sao!” Trì Hiền giận dữ nói với ba mẹ.
Bà Trì cũng rất tức giận. Điểm mấu chốt để bà chấp nhận Vân Xu là việc này không được gây ảnh hưởng đến lợi ích của Trì Tiêu Tiêu. Nhưng hành động của con trai cả rõ ràng đã đi quá giới hạn.
Ông Trì cau mày. Ông có chút không hài lòng vì Trì Châu tự quyết định mọi việc mà không hỏi ý kiến gia đình. Nhưng điều ông quan tâm hơn cả vẫn là lợi ích của Trì gia. Chỉ cần công ty không bị tổn hại, mọi chuyện khác đều có thể thương lượng.
“Tiểu Hiền”. Ông Trì lên tiếng, giọng trách mắng nhưng vẫn giữ sự điềm tĩnh của người cha: “Trì Châu là anh trai con, không được dùng thái độ đó để nói chuyện.”
“Ba!” Trì Hiền bất mãn kêu lên: “Rõ ràng là anh ấy quá đáng mà.”
“Im lặng!” Ông Trì quát nhẹ, nghiêm giọng: “Ba sẽ gọi Trì Châu về nhà một chuyến. Có vấn đề gì thì nói chuyện trực tiếp, không cần làm tổn hại tình cảm gia đình.”
Nhìn ánh mắt cảnh cáo của cha, Trì Hiền chỉ có thể im lặng đồng ý.
Trì Châu nhận được điện thoại từ mẹ. Anh không hề bất ngờ. Tính toán thời gian, gia đình anh cũng nên biết chuyện này rồi. Về chuyện của Vân Xu, Trì Châu không cố ý giấu giếm. Trì gia dù sao vẫn là gia đình của anh.
Anh cũng đã nói với gia đình qua điện thoại rằng sẽ đưa Vân Xu về gặp họ vào thời điểm thích hợp, nhưng chắc chắn không phải bây giờ.
Vân Xu rõ ràng vẫn rất xa lạ và có phần bài xích với những người khác trong gia đình Trì gia. Cô bài xích Trì Hiền vì sự ác ý mà anh từng thể hiện, và cũng e dè với hai từ “cha mẹ”.
“Xu Xu.” Trì Châu ôn tồn hỏi Vân Xu: “Buổi tối anh trai có chút việc, em ở nhà một mình được không?”
Anh lo lắng Vân Xu sẽ không đồng ý, nếu vậy anh sẽ chọn một thời điểm khác để về Trì gia.
Vân Xu có chút mất mát khi nghe anh nói vậy, nhưng cô hiểu chuyện và không muốn anh lo lắng. Cô ngoan ngoãn gật đầu. Hành động này khiến Trì Châu không khỏi xoa nhẹ đầu em gái, dịu dàng dặn dò: “Có chuyện gì phải gọi điện thoại cho anh ngay nhé. Ngoài anh ra, em cũng có thể gọi cho thư ký Đổng và Quý Thừa Tu nữa.”
Trì Châu cẩn thận sắp xếp mọi thứ cho Vân Xu xong xuôi, buổi tối một mình trở về Trì gia.
Vừa bước vào cửa, anh đã thấy cha mẹ, Trì Hiền và Trì Tiêu Tiêu ngồi ở phòng khách chờ anh, sắc mặt ai nấy đều khó coi.
Khuôn mặt anh tuấn của Trì Châu không lộ chút cảm xúc. Anh biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì tối nay. Nhưng anh không cho rằng mình đã làm sai điều gì. Vân Xu là em gái ruột của anh, anh chăm sóc em gái là chuyện đương nhiên.
Trì Hiền dám oán trách anh trai với ông Trì rằng anh quá đáng, nhưng khi thật sự đối diện với Trì Châu, anh lại có chút sợ sệt.
Từ nhỏ đến lớn, Trì Châu đã để lại ấn tượng quá sâu đậm trong lòng anh. Nếu anh làm sai chuyện gì, dù cha mẹ có tha thứ, anh Cả chắc chắn sẽ dạy dỗ anh một trận.
“Trì Châu.” Ông Trì thở dài, phá vỡ sự im lặng nặng nề,:“Có một số việc con cần phải giải thích với chúng ta.”
Ông bắt đầu nói chuyện chính: “Tại sao con lại đưa đứa bé đó đến công ty?”
Trì Châu không trực tiếp trả lời câu hỏi của cha, mà hỏi ngược lại: “Thưa cha, Vân Xu là em gái con, tại sao con không thể đưa em ấy đến công ty?”
Ông Trì nghẹn lời. Về mặt lý thuyết, những lời Trì Châu nói không có vấn đề gì. Vân Xu là con gái của ông và bà Trì, đương nhiên có tư cách vào làm việc ở công ty gia đình.
Trì Hiền giọng điệu không tốt nói: “Anh Cả, anh có biết hành động của anh đã gây ra bao nhiêu phiền phức cho Tiêu Tiêu không?”
Hành động của Trì Châu ít nhiều cũng đã lan truyền ra ngoài giới kinh doanh. Vốn dĩ chỉ có một số ít người biết chuyện, giờ thì hầu hết mọi người đều đã biết và bàn tán về chuyện thiên kim thật giả của Trì gia.
Trì Tiêu Tiêu ngồi bên cạnh, sắc mặt cô còn tiều tụy hơn trước. Nghe anh Hai nói chuyện giúp mình, Trì Tiêu Tiêu im lặng nắm chặt tay. Hành động của anh Cả khiến cô vô cùng đau lòng. Chỉ vì chuyện thân phận, ánh mắt mọi người nhìn cô gần đây đã thay đổi từ ngưỡng mộ sang dò xét và khó hiểu.
Thậm chí, những người vốn không ưa cô còn chế giễu cô là “chim tu hú chiếm tổ”, chiếm đoạt thân phận thiên kim tiểu thư của người khác.
Trì Tiêu Tiêu cảm thấy vô cùng tủi thân. Vào thời điểm bị ôm nhầm, cô cũng chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, không thể làm gì cả. Cô không cố ý chiếm đoạt thân phận của Vân Xu, vậy tại sao mọi người lại trách cứ cô? Tại sao Vân Xu lại khiến anh Cả đối xử với cô như vậy?
Trong mắt Trì Tiêu Tiêu, Trì Châu chắc chắn đã bị Vân Xu lừa gạt, nên mới dùng cách này để đối phó với cô, người thiên kim giả này.
Những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này khiến Trì Tiêu Tiêu vô cùng khó khăn. Cảm giác áy náy ít ỏi ban đầu của cô dành cho Vân Xu cũng đã biến mất hoàn toàn. Một người coi gáitâm cơ sâu nặng như vậy, cô tuyệt đối không thể để cô ta về nhà gây họa cho gia đình.
Ánh mắt Trì Tiêu Tiêu trở nên kiên định.
“Trì Hiền, em thử nói xem, anh đã làm gì?” Ánh mắt Trì Châu chuyển sang nhìn em trai.
Trì Hiền lại nghẹn họng, giống như Ông Trì. Trì Châum ngoại trừ việc đưa Vân Xu đến công ty, thì thật sự chưa làm gì khác. Việc đón Vân Xu về, anh đã nói trước với gia đình. Còn việc đưa Vân Xu đến công ty, anh cũng vừa giải thích rằng Vân Xu, với tư cách là con cháu Trì gia, vốn dĩ có quyền lợi được vào công ty.
Hơn nữa, hiện tại Vân Xu chỉ là đi cùng Trì Châu, chứ không hề có chức vụ chính thức nào.
Trì Hiền không thể tìm ra lý do nào để phản bác.
Bà Trì lúc này lên tiếng: “Trì Châu, ba mẹ không hề ngăn cản con đón Vân Xu về. Con bé là con gái mẹ, mẹ đương nhiên cũng nhớ con bé. Nhưng Tiêu Tiêu đã ở bên cạnh chúng ta hơn hai mươi năm, con cũng là người nhìn con bé lớn lên, sao con có thể nhẫn tâm để con bé chịu ấm ức như vậy?”
“Nếu thật sự muốn nhận lại đứa con gái kia, chúng ta vẫn còn rất nhiều cách khác.”
Khi biết Vân Xu không có cha mẹ nuôi, phản ứng đầu tiên của Bà Trì không phải là lo lắng về cuộc sống trước đây của cô, mà là thở phào nhẹ nhõm. Như vậy sẽ không ai đến tranh giành Tiêu Tiêu của bà.
Sau khi gạt bỏ được nỗi lo, Bà Trì đối với cô con gái ruột thất lạc cũng thật sự nảy sinh vài phần thương nhớ.
Nhưng tất cả đều phải được xây dựng trên cơ sở không gây ảnh hưởng đến Trì Tiêu Tiêu.
Bây giờ, Vân Xu đã uy hiếp đến vị trí của Trì Tiêu Tiêu, Bà Trì hoàn toàn không thể chấp nhận điều này.
“Chúng ta có thể công bố với bên ngoài rằng năm đó mẹ mang thai sinh đôi, chỉ là Vân Xu không may bị thất lạc.”
Bà Trì đưa ra một đề nghị. Thực ra, ban đầu bà đã chuẩn bị nhận Vân Xu làm con gái nuôi. Vừa có thể đón con gái ruột về, Trì Tiêu Tiêu cũng có thể tiếp tục là thiên kim tiểu thư kiêu hãnh của Trì gia.
Đáng tiếc, với tính cách của Trì Châu, chắc chắn anh sẽ không đồng ý. Anh luôn là người cố chấp và nguyên tắc như vậy, nói một là một, nói hai là hai.
Vậy thì chỉ có thể lùi một bước, tuyên bố rằng năm đó bà mang thai sinh đôi.
Nhưng điều khiến Bà Trì kinh ngạc là, Trì Châu ngay cả đề nghị này cũng từ chối.
“Thưa mẹ, con đã nói rồi, sự thật là như thế nào thì phải nói ra như thế. Thân phận của hai người họ nhất định phải công khai.”
Nghe được những lời này, lòng Trì Tiêu Tiêu chợt lạnh giá. Anh cả quả nhiên đã bị Vân Xu mê hoặc, không còn chút tình nghĩa nào với cô.
Họ đã là anh em suốt 25 năm, tại sao anh Cả lại tuyệt tình với cô như vậy? Chẳng lẽ quan hệ huyết thống lại quan trọng đến thế sao?
Trì Hiền tức giận đến bật cười: “Anh Cả, em thấy anh điên thật rồi! Con nhỏ đó rốt cuộc đã rót bùa mê thuốc lú gì vào anh vậy? Chúng ta mới là người nhà của anh, anh làm cho rõ ràng ra!”
“Con nhỏ đó còn không lớn lên ở Trì gia, quỷ mới biết tính tình nó ra sao. Nói không chừng từ đầu đến cuối anh đều bị lừa rồi đấy!” Trì Hiền kích động, nói năng không lựa lời.
Trì Châu không nói gì, nhưng ánh mắt anh đã nói lên tất cả.
Trầm trọng, thất vọng, thở dài.
Trong ánh mắt của anh Cả, giọng nói của Trì Hiền càng ngày càng nhỏ dần, cuối cùng mặt anh đỏ bừng lên, nắm chặt tay thành nắm đấm.
“Trì Hiền, sao em lại trở nên như thế này? Lần trước anh đã nhắc nhở em rồi, lần này em vẫn cứ mở miệng ra là bôi nhọ Vân Xu. Em đã gặp em ấy chưa? Đã sống chung với em ấy ngày nào chưa? Mà đã tùy tiện mắng chửi người khác. Đây là hành động vô cùng bất lịch sự với bất kỳ ai, Vân Xu lại còn là em gái ruột của em.”
Trì Hiền phản bác yếu ớt: “Em gái của em chỉ có Tiêu Tiêu thôi.”
Dù giọng nói rất nhỏ, Trì Châu vẫn nghe rõ từng chữ. Sự thất vọng trong mắt anh càng thêm sâu sắc. Không chỉ thất vọng về Trì Hiền, mà còn thất vọng về những người khác trong gia đình Trì gia.
Quý Thừa Tu đã tìm được một bác sĩ tâm lý nổi tiếng quốc tế cho Vân Xu. Qua chẩn đoán của bác sĩ, Vân Xu chắc chắn đã trải qua những chuyện kinh khủng khi còn nhỏ, nên mới để lại bóng ma tâm lý đến tận bây giờ.
Chuyện này anh cũng đã nói với người nhà, nhưng biểu hiện của họ hôm nay cho anh thấy, họ căn bản không hề để Vân Xu vào lòng, thậm chí chưa từng quan tâm đến cô. Tâm trí của họ chỉ đặt vào việc an ủi Trì Tiêu Tiêu.
Trân trọng tình cảm nhiều năm với Trì Tiêu Tiêu là điều dễ hiểu, nhưng làm sao họ có thể hoàn toàn bỏ qua cô con gái ruột, cô em gái ruột của mình như vậy? Trì Châu không thể nào lý giải được. Họ đã bỏ lỡ 25 năm, lẽ ra càng phải bù đắp cho Vân Xu thật nhiều mới phải.
Anh đột nhiên cảm thấy vô cùng may mắn vì mình đã không đưa Vân Xu về Trì gia. Nếu không, em gái anh sẽ còn bị tổn thương đến mức nào? Vân Xu vốn là một đứa trẻ nhạy cảm về cảm xúc. Dù vẻ ngoài của cô xinh đẹp tuyệt trần, có thể dễ dàng chiếm được cảm tình của người khác, nhưng bản chất vẫn là vậy. Người nhà Trì gia chắc chắn sẽ có sự khác biệt trong thái độ đối đãi với cô và Trì Tiêu Tiêu.
Sự đối xử khác biệt vô hình cũng là một loại tổn thương sâu sắc.
Đối diện với ánh mắt không hiểu của người nhà, Trì Châu thở dài một tiếng, vô cùng nặng nề.