Mấy ngày sau đó, tâm trạng Vân Xu dần ổn định trở lại. Trì Châu thấy thời cơ chín muồi, bèn lơ đãng đề cập chuyện trở về thành phố A.
Vân Xu do dự.
Vẻ mặt rối rắm của em gái suýt chút nữa khiến Trì Châu không nhịn được mà rút lại lời đề nghị. Cũng may, cuối cùng cô vẫn là đồng ý. Vân Xu biết công việc của Trì Châu rất bận rộn, anh có thể ở lại đây chăm cô lâu như vậy đã là rất khó khăn rồi.
Cô đã quá ỷ lại và quý mến Trì Châu, tự nhiên không muốn khiến anh phải khó xử.
Trong lòng Trì Châu ấm áp, cố gắng kiềm chế khóe miệng đang trực trào ý cười, giúp Vân Xu cùng nhau thu dọn hành lý. Đồ đạc của Vân Xu rất ít, ít đến mức không giống một cô gái hơn hai mươi tuổi. Những vật dụng mà Trì Châu mua cho cô ngược lại chiếm phần lớn hành lý.
Trước khi rời khỏi thành phố B, hai người cùng nhau đến nghĩa trang phía đông, nơi bà Lý an nghỉ. Đó là người mà Vân Xu kính trọng và yêu thương nhất.
“Bà ơi, trước khi bà qua đời, con đã từng muốn đi theo bà lắm, nhưng bà đã ước định với con một điều. Rằng nếu sau 5 năm, đến cái ngày bà nhặt được con, con vẫn không có khát vọng sống, thì cứ tùy tâm con định đoạt.”
“Thế nhưng sự thật quá kỳ diệụ, vào ngày cuối cùng đó, anh trai con đã tìm thấy con. Anh ấy thật sự rất quan tâm đến con, rõ ràng nhận thấy sự bài xích của con, nhưng vẫn giả vờ như không phát hiện ra.”
“Con còn có những người thân khác, nhưng có vẻ như họ không thích con, cũng không muốn con trở về. Nhưng không sao cả, con có anh trai là đủ rồi. Chỉ cần có anh ấy bên cạnh, con chẳng còn sợ gì nữa. Anh ấy nói anh ấy sẽ bảo vệ con.”
…
“Con muốn cùng anh ấy đến nơi con sinh ra để nhìn một chút.”
Vân Xu đứng trước mộ bia, lảm nhảm kể cho bà nghe những chuyện đã xảy ra với mình, bao gồm cả nỗi sợ hãi và bất an về tương lai. Giọng cô buồn bã, mang theo chút hoài niệm.
Trút hết nỗi lòng, cô gật đầu với Trì Châu.
Trì Châu bước lên, đặt bó hoa tươi dùng để tế bái người đã khuất xuống trước mộ bia. Trong ảnh, bà Lý tóc đã hoa râm, nhưng vẫn gọn gàng chỉn chu. Gương mặt mang theo nụ cười hiền hòa, đôi mắt ánh lên vẻ thông tuệ và sáng suốt.
Vị nữ sĩ này đã cứu rỗi Xu Xu khỏi vực sâu thống khổ. Nếu không phải bà qua đời vì bệnh tật, có lẽ dưới sự chăm sóc của bà, Xu Xu đã có thể trưởng thành thành một người phụ nữ ưu tú hơn nữa.
Về lời ước định giữa bà Lý và Xu Xu, Trì Châu đoán rằng, đối phương có lẽ chỉ là muốn ngăn cản Xu Xu đi theo bà, hy vọng Xu Xu có thể tìm thấy hy vọng mới trong 5 năm, dù không được thì cũng phải từ bỏ ý định hủy hoại bản thân, nỗi đau buồn rồi sẽ tan theo thời gian.
Nào ngờ đâu, tâm bệnh của Xu Xu ngày càng thêm nghiêm trọng, mới dẫn đến cảnh tượng Trì Châu nhìn thấy Vân Xu lần đầu tiên.
Trì Châu cúi người thật sâu. Trong những lần trò chuyện với Vân Xu, anh biết bà Lý là nguồn ánh sáng ấm áp duy nhất trong cuộc đời cô. Anh rõ ràng vô cùng cảm kích sự xuất hiện của bà.
Cảm kích bà đã kéo Vân Xu ra khỏi bờ vực của vận mệnh.
Xin hãy yên tâm, từ nay về sau, anh sẽ chăm sóc tốt cho em gái mình.
Trì Châu kín đáo đưa Vân Xu trở lại thành phố A. Hiện tại anh chưa để cô tiếp xúc với người nhà họ Trì. Tâm hồn Vân Xu còn yếu đuối, anh lo lắng cô sẽ bị Trì Tiêu Tiêu và Trì Hiền kích thích.
Đặc biệt là lần trước, lời lẽ cay nghiệt của Trì Hiền đã trực tiếp bày tỏ thái độ không thừa nhận sự tồn tại của Vân Xu, khiến Vân Xu vô cùng bài xích nhà họ Trì.
Mà Trì Tiêu Tiêu, với tư cách là người đã chiếm đoạt thân phận của Vân Xu suốt 25 năm, Trì Châu càng không muốn để hai người họ gặp mặt.
Không chút do dự, Trì Châu sai người mua một căn hộ cao cấp đã hoàn thiện gần công ty, trực tiếp đưa Vân Xu đến ở. Lo sợ cô không quen, Trì Châu còn phái người cải tạo lại căn nhà trước, cố gắng trang hoàng theo phong cách giống với căn hộ cũ của cô ở thành phố B nhất có thể.
Có thể nói là hao tâm tổn trí.
Tuy rằng vẫn còn một chút không quen với nơi ở mới, nhưng có Trì Châu bên cạnh, Vân Xu cũng an tâm phần nào.
Ngày đầu tiên đến nhà mới, cánh tay đắc lực của Trì Hiền - thư ký Đổng đã bấm chuông cửa. Trì Châu đang ở phòng ngủ thu xếp đồ đạc, Vân Xu do dự một chút, rồi vẫn ra mở cửa.
“Trì tổng, đây là văn kiện cho cuộc họp quan trọng hôm trước…” Thư ký Đổng vốn là người khôn khéo, giỏi giang, còn chưa dứt lời, đã như hóa đá đứng ngây người tại chỗ. Tập văn kiện quan trọng cầm trên tay cũng tuột xuống, rơi lả tả xuống sàn nhà.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy người con gái trước mặt, dòng suy nghĩ trôi chảy, linh hoạt trong đầu anh bỗng chốc ngưng trệ.
Cô gái ấy sở hữu mái tóc dài mềm mại, mượt mà hơn cả tơ lụa. Đôi mắt đẹp tựa như chứa cả bầu trời đêm thăm thẳm, màu da trắng hơn cả tuyết. Khi cô tò mò nghiêng đầu nhìn, thư ký Đổng gần như đánh mất khả năng ngôn ngữ.
Một lúc lâu sau, anh mới lắp bắp nói: “Ngài, ngài là…?”
Ánh mắt chỉ dám dừng lại ở chiếc tủ cạnh cửa.
Trì Châu từ phòng ngủ bước ra, liền phát hiện ra vị thư ký vẫn luôn nổi tiếng là bình tĩnh của mình đang đỏ mặt, luống cuống đứng ngây ra ở đó, hệt như một gã thanh niên mới bước chân vào xã hội.
Mặt đen nhìn qua, Trì Châu dáng người cao lớn đứng chắn sau lưng Vân Xu, ánh mắt nặng nề nhìn hướng thư ký Đổng.
Lúc này thư ký Đổng mới hoàn hồn, vội vàng nhặt tập văn kiện rơi trên sàn, cung kính đứng nép sang một bên cửa, cố gắng kiềm chế ánh mắt muốn hướng về phía Vân Xu.
“Xu Xu, vào phòng sắp xếp lại quần áo của em đi.” Trì Châu ôn nhu nói: “Anh và thư ký có chút công việc muốn thảo luận, tối nay anh sẽ bảo người mang đồ ăn Trân Tú Các đến, em nhất định sẽ thích.”
Anh trai tự tin là đã thăm dò được khẩu vị của em gái.
Vân Xu ngoan ngoãn gật đầu.
Thư ký Đổng cúi gằm mặt xuống,cố gắng che giấu sự kinh ngạc trong đáy mắt. Đây… vẫn là tổng tài của bọn họ sao? Giọng nói nhẹ nhàng, sợ rằng không phải là bị ai đó đánh tráo trên đường rồi chứ?
Trong ấn tượng của anh, tổng tài vĩnh viễn giữ vẻ mặt lạnh lùng, quản lý cảm xúc tài tình. Thời gian không phải ở công ty, thì cũng là trên đường đến công ty, có thể nói là một con nghiện công việc chính hiệu.
Nhìn theo bóng lưng Vân Xu khuất vào phòng, vẻ nhu hòa trên mặt Trì Châu lập tức biến mất, không chút do dự, gương mặt tuấn tú lại trở về vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng thường thấy: “Vào đi, tôi xem văn kiện trước, thời gian có hạn, chúng ta nhanh chóng xử lý.”
Ừ, đây mới là tổng tài của bọn họ, quý chữ như vàng.
Vẻ mặt vừa rồi có lẽ chỉ xuất hiện trước mặt tiểu thư Vân Xu thôi. Thư ký Đổng quá rõ tính cách của cấp trên. Ngay cả căn hộ này cũng là do anh hỗ trợ đặt mua.
Lúc đặt mua, anh không hiểu vì sao Trì tổng không đưa người về nhà họ Trì. Nếu coi trọng cô em gái ruột, thì nên lập tức công khai thân phận, nếu không hài lòng, vậy thì không nên dọn đến ở cùng cô ấy. Trì Châu vốn không phải người sẽ ủy khuất bản thân mình.
Hiện tại gặp được Vân Xu rồi, thư ký Đổng lập tức gạt bỏ khả năng không hài lòng. Đó là vẻ đẹp cực hạn, ai mà không yêu thích được chứ? Dù là người sắt đá, vô tình nhất, cũng sẽ phải mềm lòng trước cô ấy thôi.
Thư ký Đổng hồi tưởng lại khoảnh khắc kinh diễm thoáng qua khi tránh ra cửa, tim lại lần nữa loạn nhịp.
“Công ty dạo này thế nào, trong thời gian tôi rời đi?”
“Mọi thứ vận hành bình thường ạ.” Thư ký Đổng mạnh mẽ kéo sự chú ý của mình trở lại công việc: “Các bộ phận đã trình báo cáo, đã được phê duyệt xong cả rồi. Trong tay tôi đây là những văn kiện cần ngài ký tên.”
“Đưa tôi xem.”
Thời gian cứ thế trôi qua khi hai người tập trung thảo luận công việc, cho đến khi ánh mặt trời dần khuất sau dãy núi phía Tây, công việc cuối cùng cũng được hoàn tất.
“Trì tổng, số văn kiện còn lại, tôi sẽ mang đến văn phòng vào sáng mai.”
“Vất vả rồi.” Trì Châu đáp lời, anh hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của thư ký Đổng, nếu không đã chẳng để anh ta trở thành người tâm phúc, thậm chí địa chỉ căn hộ này cũng chỉ có một mình thư ký Đổng biết.
Trì Châu muốn cách ly Vân Xu khỏi mọi thứ có khả năng gây tổn thương đến cô, bất kể là sự việc hay con người.
“Buổi tối đặt đồ ăn ở Trân Tú Các, bảo họ mang đến đây.” Trì Châu phân phó nói, sau đó thuần thục đọc ra một loạt tên món ăn, tất cả đều là những món Vân Xu yêu thích.
Thư ký Đổng ngay ngắn ghi lại vào cuốn sổ tay luôn mang theo bên mình, trong lòng không khỏi cảm thán Trì tổng quả nhiên vô cùng yêu thương Vân Xu tiểu thư, anh chưa từng thấy Trì tổng đối xử với ai khác chu đáo đến vậy.
Nghĩ bụng, nếu anh mà có một cô em gái xinh đẹp như thế, chắc chắn cũng sẽ nâng niu như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Trước khi cáo từ, thư ký Đổng lại như vô tình liếc mắt về phía cánh cửa phòng đang khép kín, trong lòng chợt thoáng qua một tia tiếc nuối.
Sau khi thư ký Đổng rời đi, Trì Châu khẽ gõ cửa phòng Vân Xu, chờ đợi một lúc, không thấy ai ra mở cửa cũng không nghe thấy tiếng trả lời, anh dụng tâm đẩy nhẹ cửa phòng, quả nhiên thấy Vân Xu đang ngủ say giấc.
Gương mặt trắng như tuyết vùi sâu trong chiếc gối mềm mại, tựa như một bức họa mỹ nhân đang say giấc được trải ra trước mắt.
Trì Châu thở phào nhẹ nhõm, hôm qua anh còn lo lắng không biết Xu Xu có thể ngủ ngon giấc trên giường mới hay không, thậm chí đã chuẩn bị sẵn phương án nếu cô khó ngủ. Anh đã cho người mang toàn bộ nội thất quen thuộc từ căn hộ ở thành phố B đến đây để chuẩn bị, nhưng bây giờ xem ra không cần thiết nữa rồi, mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp hơn anh mong đợi.
Anh nhẹ giọng gọi em gái thức dậy, hoàn toàn không còn vẻ nghiêm nghị thường thấy khi bàn chuyện công việc.
Vân Xu ngồi xe mấy tiếng đồng hồ, eo và lưng đều mỏi nhừ, lúc này ngủ một giấc, so với giấc ngủ trưa hàng ngày còn sâu giấc hơn nhiều, phải mất một lúc lâu cô mới miễn cưỡng ngồi dậy.
Mái tóc rối bời, vẻ mơ màng buồn ngủ của cô gái nhỏ khiến trái tim Trì Châu mềm nhũn.
Em gái của anh sao có thể đáng yêu đến vậy chứ.