Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Chương 11: Đánh Rơi Trân Bảo 

Trước Sau

break

Vân Xu bây giờ ra ngoài đã khác trước, không còn che chắn kín mít nữa, thường chỉ đeo kính râm và khẩu trang thôi.

Trì Châu thấy vậy thì rất hài lòng.

Quý Thừa Tu tìm được bác sĩ tâm lý quả thật rất giỏi. Vân Xu nhờ bác sĩ giúp đỡ mà đã có chuyển biến tốt, chịu giao tiếp với người ngoài hơn, vẻ mặt cũng tươi tắn hơn trước. Chỉ có một điều không ổn…

Bạn thân của anh ngày nào cũng kiếm cớ gặp Vân Xu! Trì Châu hận không thể treo một tấm bảng trước cửa công ty: “Cấm Quý Thừa Tu mặt dày mon men lại gần!”

Chiếc bút máy đẹp đẽ, đắt tiền vạch một chữ ký sắc sảo dưới góc phải hợp đồng. Trì Châu day day sống mũi, xoa dịu đôi mắt mỏi mệt. Anh ngẩng lên nhìn, Vân Xu đang ngồi trên sô pha bấm điện thoại. Chiếc sô pha da màu nâu cứng nhắc trong phòng làm việc đã được thay bằng chiếc sô pha vải bố mềm mại, tươi sáng.

Tuy không hợp với phong cách chung của văn phòng, nhưng Vân Xu thích là được.

“Xu Xu.” Trì Châu rời bàn làm việc, ngồi xuống cạnh em gái: “Em đang xem gì đấy?”

Vân Xu giơ chiếc điện thoại lên, trên mặt còn thoáng nét cười: “Em đang xem lại chương trình tạp kỹ hôm thứ Bảy. Mấy người này hài hước quá!”

Trì Châu liếc qua màn hình. Các nghệ sĩ đang làm trò “gà vàng đứng một chân” rất buồn cười sao? Thôi thì lần sau anh sẽ xem cùng em gái vậy.

“Anh có chuyện muốn hỏi em.” Trì Châu hiếm khi do dự như vậy.

Vân Xu nghiêng đầu, ánh mắt ngây thơ thân mật: “Chuyện gì ạ?”

“Xu Xu, em cũng biết là trước khi đến thành phố B, anh đã định đưa em về Trì gia. Nhưng sau đó vì nhiều lý do, chuyện về Trì gia cứ bị trì hoãn hết lần này đến lần khác, kéo dài đến tận bây giờ. Mấy hôm trước, có vài chuyện khiến anh nhận ra mình đã quá tự quyết, chưa từng hỏi ý kiến của em.”

“Xu Xu.” Trì Châu trịnh trọng hỏi lại lần nữa: “Em có muốn về Trì gia không?”

Vân Xu ngẩn người, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trì Châu. Cô hiếm khi né tránh ánh mắt của anh, không biết phải trả lời thế nào.

Cô không thể cho Trì Châu câu trả lời anh muốn, cũng không muốn rời xa anh. Cuối cùng, cô chỉ im lặng.

Trì Châu đoán trước được phản ứng này của em gái. Anh vẫn luôn để ý thấy Vân Xu né tránh nhắc đến Trì gia. “Không sao đâu, cứ nói cho anh biết ý nghĩ thật lòng của em. Dù em quyết định thế nào, anh vẫn luôn là anh trai của em.”

Ánh mắt anh dịu dàng, tràn ngập yêu thương và chiều chuộng em gái, không hề giả dối.

Vân Xu cúi đầu, rồi lại ngẩng lên, lặp lại động tác đó, như thể đang thử nghiệm điều gì. Hành động nhỏ bé của cô vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Cuối cùng, cô khẽ nói: “Em không muốn về Trì gia, đó không phải nhà của em.”

Như sợ Trì Châu hiểu lầm, cô vội vàng nói thêm: “Nhưng em muốn ở bên cạnh anh trai mãi thôi.”

Trong lòng Vân Xu, người thân duy nhất của cô chỉ có Trì Châu. Những người khác đối với cô đều là người ngoài. Dù họ có quan hệ huyết thống, điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc Vân Xu từ chối tiếp xúc với họ.

Ý nghĩ này có phải quá ích kỷ không? Vân Xu buồn bã nghĩ.

Trì Châu nhận thấy vẻ mất mát của em gái, anh thở dài, giọng điệu như bất đắc dĩ.

Vân Xu càng thêm hoang mang.

Rồi một bàn tay to ấm áp xoa nhẹ lên đầu cô, mang theo sự trấn an và trân trọng: “Không sao cả, Xu Xu. Không về Trì gia thì không về. Em mãi mãi là cô em gái mà anh yêu thương nhất.”

Trì Châu âm thầm hạ quyết tâm, dù Vân Xu không về Trì gia, anh cũng muốn cho mọi người biết Vân Xu là người mà anh trân trọng, không ai được phép làm tổn thương em gái anh.

Trì Tiêu Tiêu sau khi Trì Châu bỏ về thì trong lòng càng thêm bất an. Thái độ của anh Cả thật sự quá kỳ lạ.

Suy nghĩ mãi, Trì Tiêu Tiêu quyết định sẽ gặp Vân Xu một lần để nói chuyện. Cô định dùng việc giúp Vân Xu hòa nhập vào giới thượng lưu làm điều kiện, để Vân Xu từ bỏ ý định đối đầu với cô trước mặt anh Cả. 

Trì Tiêu Tiêu tự nhận là mình đã nhún nhường lắm rồi. Phải biết rằng giới thượng lưu thành phố A này nhỏ bé thế thôi, người ngoài muốn chen chân vào, đâu phải chuyện dễ dàng.

Huống hồ Vân Xu trước đây sống trong hoàn cảnh không tốt, chưa từng có kinh nghiệm lớn lên trong giới thượng lưu. Dù có là thiên kim thật sự của Trì gia, thì cũng chẳng được lợi lộc gì.

Nghĩ đến việc phải chia sẻ các mối quan hệ của mình cho Vân Xu, Trì Tiêu Tiêu có chút ấm ức. Nhưng vì sự hòa thuận của gia đình Trì gia, cô nguyện ý nhẫn nhịn.

Để chắc ăn, Trì Tiêu Tiêu gọi thêm cả vị hôn phu đi cùng. Vốn dĩ cô định rủ Trì Hiền đi cùng, nhưng cô vẫn còn nhớ thái độ của anh Cả với em trai mình. Nhỡ đâu hai anh em lại trở mặt với nhau lần nữa, cô chắc chắn không tránh khỏi trách nhiệm.

Nhớ đến thái độ lạnh nhạt của anh Cả, đến điện thoại cũng không thèm nghe, Trì Tiêu Tiêu lại càng thêm tủi thân. Nỗi ấm ức này kéo dài cho đến khi cô gặp vị hôn phu.

Trì Tiêu Tiêu và Y Hạo Ngôn quen nhau trong một buổi tiệc của bạn bè.

Y Hạo Ngôn vừa nhìn thấy Trì Tiêu Tiêu đã lập tức theo đuổi cô. Vì chuyện này, giới thượng lưu thành phố A đã được một phen xôn xao. Anh ta cũng được coi là một người trẻ tuổi tài cao trong giới. Sau hai năm theo đuổi, Trì Tiêu Tiêu cuối cùng cũng đồng ý lời tỏ tình của Y Hạo Ngôn. Hai người đã đính hôn được nửa năm.

Vị hôn phu luôn đối xử với cô rất tốt. Biết chuyện anh Cả đưa Vân Xu về thành phố A, anh ta đã thẳng thắn bày tỏ sự bất mãn của mình.

“Trì Châu đúng là hồ đồ. Nếu đã xa cách nhau lâu như vậy, thì cho chút tiền rồi đuổi đi là xong. Thế mà lại còn rước người về, ngày nào cũng kè kè bên cạnh, không sợ con nhỏ đó tính tình kỳ quái, bị người ta chê cười à?”

Trì Tiêu Tiêu buồn bã nói: “Anh Cả thương Vân Xu lắm, vì cô ta mà còn từ chối cho em vào công ty.”

“Con nhỏ này chắc chắn không phải dạng vừa đâu. Tiêu Tiêu, em phải cẩn thận đấy.” Y Hạo Ngôn nhíu mày. Việc Trì Châu không cho vị hôn thê vào công ty thật sự nằm ngoài dự đoán của anh ta.

Trì Tiêu Tiêu thở dài: “Trong nhà đã loạn hết cả lên rồi. Ba mẹ với anh Hai đều buồn lắm. Em giờ chỉ mong tìm được Vân Xu, nói chuyện với cô ta cho rõ ràng, đừng để cô ta cứ xúi giục anh Cả đối đầu với em nữa, không thì quan hệ trong nhà chỉ càng thêm tệ thôi.”

Vị hôn thê của anh lúc nào cũng hiểu chuyện như vậy.

Y Hạo Ngôn nắm tay cô, dịu dàng an ủi: “Không sao đâu, Trì Châu sớm muộn gì cũng nghĩ thông suốt thôi. Người thân mà anh ta quen biết bao năm nay vẫn là em.”

Trì Tiêu Tiêu là thiên kim tiểu thư được mọi người khen ngợi, Vân Xu lớn lên ở bên ngoài, sao có thể so sánh được với cô chứ?

Y Hạo Ngôn biết rằng việc đến thẳng Trì Thị tìm Vân Xu là bất khả thi. Trì Châu bảo vệ Vân Xu quá nghiêm ngặt. Họ sợ rằng còn chưa kịp bày tỏ ý định, đã bị chặn lại ngoài cổng tòa nhà rồi.

Chỉ còn cách tìm đường vòng thôi.

Là thiếu gia nhà họ Y, trong tay Y Hạo Ngôn không thiếu mối quan hệ. Rất nhanh sau đó, anh ta đã biết được địa điểm Vân Xu thỉnh thoảng xuất hiện. Cô đôi khi sẽ đến một tiệm bánh ngọt gần Trụ sở Trì Thị, có thư ký của Trì Châu đi cùng.

Vận may của Y Hạo Ngôn và Trì Tiêu Tiêu khá tốt. Vừa đến gần tiệm bánh ngọt, họ đã thấy Vân Xu đang đứng trước tủ kính chọn bánh. Hai người vốn định đợi cô ra ngoài rồi tiếp cận, nhưng Vân Xu cứ đứng ngắm nghía trước tủ bánh mãi.

“Mua có tí đồ thôi mà cũng mất cả buổi, đúng là nhà quê.” Y Hạo Ngôn cười khẩy, ra vẻ khinh thường cô thiên kim tiểu thư “hàng thật” mới tìm về được nửa đường này.

Trong tiệm bánh, Vân Xu dưới cặp kính râm, đôi mắt lấp lánh nhìn chăm chú vào những chiếc bánh kem nhỏ xinh bày trong tủ kính. Tiệm bánh này nằm ngay gần tòa nhà Trụ sở Trì Thị. Trì Châu đã từng cho người mua bánh ở đây cho cô vài lần, lần nào ăn cũng rất ngon.

Nghe nói tiệm bánh này có nhiều vị khác nhau, lại còn thường xuyên có bánh mới. Cô muốn tự mình đến mua, để có thể trực tiếp chọn món mình thích. Trì Châu không yên tâm để cô đi một mình, lần nào cũng cử thư ký Lữ đi cùng.

Tuy rất muốn mua hết tất cả các loại bánh kia, nhưng Trì Châu mỗi ngày chỉ cho phép cô ăn tối đa hai chiếc bánh nhỏ, ăn nhiều không tốt cho sức khỏe.

Vân Xu chỉ còn cách đau lòng bỏ qua những chiếc bánh xinh xắn khác.

Thư ký Lữ đứng bên cạnh vẫn giữ nụ cười đúng mực. Vị tiểu thư này chính là em gái được sếp của họ cưng chiều như trứng. Ngay cả việc đi mua đồ trong vòng bán kính 200 mét quanh công ty cũng phải có người đi kèm. Đúng là một nhân vật tuyệt đối không thể đắc tội.

Nhưng tiểu thư Vân Xu rốt cuộc trông như thế nào nhỉ? Cả công ty ai nấy đều tò mò. Là nữ thư ký duy nhất trong đội, cô có thể coi là người có thời gian tiếp xúc với Vân Xu nhiều nhất, chỉ sau thư ký Đổng. Nhưng mà, cô cũng chưa từng được nhìn thấy mặt Vân Xu.

Mỗi lần nhìn thấy Vân Xu, cô đều thấy cô che kín mặt bằng kính râm và khẩu trang.

Ánh mắt thư ký Lữ vô tình lướt qua làn da trắng ngần lộ ra bên ngoài của Vân Xu.

Da trắng thật đấy, trắng như ngọc dương chi thượng hạng vậy, khiến người ta chỉ muốn chạm vào. Ngay cả cô là phụ nữ mà còn không khỏi nuốt nước miếng.

Bình tĩnh! Bình tĩnh nào!

Đó là em gái của Trì Châu đó! Thật sự chạm vào, phỏng chừng thứ chờ đợi cô sẽ là khuôn mặt đen hơn than của Trì Châu cho mà xem.

Cô không muốn nhận cảnh cáo từ cấp trên đâu…

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc