“Bình thường? Ngươi nói với ta đây là bình thường?”
“Thiểu năng nhân tạo kia, ngươi phục vụ ta kiểu này hả? Sao lại chọn thiết lập nhân vật như vậy?”
Ninh Ngôn phát điên mất thôi.
Nàng cúi đầu nhìn, phần áo ở ngực đã bị ướt đẫm mồ hôi, nhưng bây giờ nó còn đậm hơn nữa, bởi vì sữa đang không ngừng tràn ra.
Tiểu Thực ấm ức lên tiếng: “Chủ nhân, không thể trách ta được, ngài biết mà, thế giới hệ thống có bug, lúc xuyên vào nơi này khó tránh xảy ra chút vấn đề…. Chuyện này ta cũng không kiểm soát được…”
Ninh Ngôn hít sâu một hơi, cố đè nén tức giận.
“Ta cần ngươi làm gì? Lần này ta bỏ qua, ở thế giới tiếp theo, ngươi nhớ chọn thiết lập nhân vật tốt một chút, biết chưa? Đồ thiểu năng nhân tạo!”
Tiểu Thực liên tục đáp ứng: “Vâng, chủ nhân yên tâm, thế giới tiếp theo Tiểu Thực sẽ nghiêm túc lựa chọn thân phận.”
Sau đó, nó thấp giọng lẩm bẩm: “Lần này cũng không thể trách ta được, nếu muốn công lượng Hạc Nghệ thì nhân vật này là thích hợp nhất.”
Ninh Ngôn hừ lạnh một tiếng, Tiểu Thực vội vàng ngậm miệng lại.
Sắc trời càng lúc càng tối, nhưng nơi này là chiến trường giữa hai nước, thường xuyên xảy ra chiến tranh, bốn phía không có dân chúng sinh sống, càng không có thành trấn gì.
Ninh Ngôn hết cách, đành kéo Hạc Nghệ vào trong núi, ít nhất cũng có thể tìm được sơn động.
Hạc Nghệ tuy gầy nhưng lại rất cao, Ninh Ngôn kéo hắn một đường, mệt gần chết mới tìm được sơn động.
“Mệt chết mất, này, thiểu năng nhân tạo, kiểm tra xem xung quanh có nguồn nước không?” Nàng kiệt sức ngồi trên đất.
Tiểu Thực: “Chủ nhân, Tiểu Thực là trí tuệ nhân tạo, không phải thiểu năng! Để Tiểu Thực tra xem sao, nguồn nước gần nhất cách đanh hơn 2000m, nhưng đang bị ô nhiễm.”
Ninh Ngôn: “...”
Nàng thở dài, chưa bao giờ cảm thấy làm nhiệm vụ lại khó khăn như thế này.
“Bây giờ người ta bẩn như này thì phải làm sao? Còn có Hạc Nghệ nữa, không phải hắn bị thương à? Cứ để thế này hắn không chết thì cũng nhiễm trùng.”
Ninh Ngôn nghiêng đầu nhìn “thi thể” Hạc Nghệ, khẽ thở dài lần nữa.
“Chủ nhân, ngài từ từ đã, để Tiểu Thực kiểm tra túi tiếp tế tạm thời xem có gì dùng được không nha.”
“Có cả túi tiếp tế tạm thời cơ à? Sao ngươi không nói cho ta biết sớm?”
Ninh Ngôn mệt đến không còn sức để tức giận nữa.
Nàng nghỉ đủ thì lập tức ngồi dậy.
Nhiệm vụ rất nặng nề, làm xong sớm thì được nghỉ ngơi sớm.
Nàng nghe Tiểu Thực bẩm báo, kinh ngạc hỏi: “Túi tiếp tế này được chia cho mỗi người làm nhiệm vụ vì thế giới xảy ra vấn đề sao?”